Chương 5.2: Sắc kệ ( 5 ) Kỳ Trung Thái

“Tôi hiểu mà hiểu mà!” Tâm trạng của Kỳ Trung Thái rất tốt, nhưng thật ra anh tỏ ra hơi nhiệt tình và chân thật mà nói chuyện. Buổi tối ăn cơm, uống rượu uống đến vô cùng vui vẻ, ông chủ Trác đề nghị đi đến một hội chơi mạt chược tư nhân của bạn bè ông ấy mở, thư ký Vương đam mê chơi mạt chược, vừa nghe vậy đề nghị như vậy thì lập tức hưởng ứng.

Kỳ Trung Thái vốn định mượn hành trình ngày hôm sau để thoái thác, nhưng nghĩ đến chuyến bay là buổi chiều, còn mình lại khó được dịp được tiếp xúc cùng người thư ký Vương này, nên lại căng da đầu đi cùng mọi người.

Ba thiếu một, ông chủ Trác liền lại gọi điện thoại gọi người đến chơi cùng.

Bọn họ tiến vào phòng nhỏ, người nọ cũng vừa mới đến, ông chủ Trác từ cửa nghênh đón vào, vừa cười vừa nói với người trong phòng: “Chắc là mọi người đều biết nhau, tôi cũng không cần phải giới thiệu nữa.”

Kỳ Trung Thái quay đầu lại thì nhìn thấy người tới, ngơ ngẩn, lên tiếng hỏi: “Sao cháu lại tới đây?”

Kỳ Hạnh Trinh cười: “Chú nhỏ có thể tới mà cháu thì không thể tới sao? Cháu cùng thư ký Vương chính là bạn của nhau đó, vừa đúng lúc ông chủ Trác cũng để mắt đến kỹ năng chơi bàn của cháu, vì vậy đến chơi vài ván cùng với mọi người.”

Thư ký Vương thấy Kỳ Hạnh Trinh lập tức không thể thiếu một trận nịnh hót, Kỳ Trung Thái thấy quan hệ của Kỳ Hạnh Trinh cùng thư ký Vương này không bình thường, trong lòng lập tức có vài phần nghi ngờ.

Ông chủ Trác sẽ đãi khách, xem cờ còn phải gặp được quân tử chân chính, xào mạt chược cũng cần phải là gái thật là xinh, tìm bạn kêu mấy cô gái trẻ tuổi thật là xinh đẹp đi vào, đều là mới hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy làn da trắng nõn, còn không phải cái loại tiếp khách sô pha thông thường, được chọn đều là sinh viên, biết số cục xem bài, còn biết nói cái loại ngôn ngữ này.

Có gái ở bên, như có thần phù trợ, vận khí thay đổi, tài lộc lên xuống thất thường cũng không chừng.

Kỳ Hạnh Trinh ở nhà trên Kỳ Trung Thái, cũng không biết có phải cố ý hay không, cô đút cho anh không ít bài, có mấy lần, còn cho anh điểm pháo, Kỳ Hạnh Trinh âm thầm thở dài: “Chú nhỏ có người đẹp ở bên cạnh chính là không giống nhau nha, xem ra vận khí của cháu hôm nay vẫn còn thiếu chút nữa, chắc là vì không có xinh đẹp bằng mấy em gái bên cạnh này rồi.”

Ông chủ Trác cười: “Thật là, làm gì có a, tổng giám đốc Kỳ, là cô không biết, bàn mạt chược này rất là quỷ dị, không có ai lúc nào cũng luôn may mắn cả, chú của cô ít khi tới, mà đã tới chính là khách quý, cho nên vận may mới cao.”

Thư ký Vương không biết là nên ăn hay là nên chạm vào, tay thì xào bài, trong miệng còn nhắc mãi: “Tổng giám đốc Trác, khoản tiếp đãi này của ông cũng không được rồi nha, cũng không biết châm chút nước trà sao?”

Ông chủ Trác vội vàng nói cô gái xinh đẹp bên cạnh đi pha trà: “Lấy trà Phổ Nhị của tôi ra pha.”

Kỳ Trung Thái ngạc nhiên, đẩy bài, nói với ông chủ Trác đối diện: “Buổi tối tôi không có uống trà.”

“Vậy cậu muốn uống cái gì?”

Kỳ Trung Thái nghĩ nghĩ: “Lấy tôi một lon Coca đi.”

Kỳ Hạnh Trinh cúi đầu xoa bài: “Tôi cũng uống Coca, con không.”

Rất nhanh, đồ uống được đưa lên, Kỳ Hạnh Trinh nhận lấy lon Coca, mở ra uống một ngụm, cảm thấy kì lạ, cúi đầu lại nhìn thì quả nhiên không phải là coca không đường, cười ha hả đưa cho Kỳ Trung Thái bên cạnh: “Suýt chút nữa là béo lên hai cân thịt.”

Kỳ Trung Thái cười một cái, không để ý, liền cầm lon nước cô đã uống rồi cũng uống mấy ngụm.

Đánh xong tám vòng, Kỳ Trung Thái đứng lên nói: “Hôm nay vậy cũng được rồi, ngày mai tôi còn phải lên máy bay……” Nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, nghĩ thầm, đêm nay anh cũng uống không nhiều rượu sao lại say rồi?

Anh quay đầu lại nhìn Kỳ Hạnh Trinh một cái, cảm thấy biểu cảm của cô cũng có hơi kỳ lạ, hoảng loạn sờ điện thoại trong túi, nhưng tay lại không nghe anh sai bảo, chân cũng không thể cử động được, mí mắt càng ngày càng nặng, cả người lại giống như đang bốc hỏa, ngọn lửa lan tràn hội tụ ở chỗ nào đó dưới thân, sung huyết, trướng đau.

“Lon Coca kia……”

Ông chủ Trác tiến lên đỡ lấy anh, âm tà cười nói: “Lão Kỳ, cậu một mình ở nước ngoài cô đơn biết bao nhiêu, làm gì có chuyện lâu lâu mới về nước mà lại không chơi một chút chứ? Cậu xem, nhiều người đẹp như vậy mà có phải hay không……”

**************************************************