Chương 11.1: Đệ tam X - Sắc Kệ (11)

Email đã được gửi đến hộp thư cá nhân của Kỳ Hạnh Trinh.

Kỳ Hạnh Trinh mở tệp đính kèm trong email ra, đọc hai lần một cách nghiêm túc, sau đó mới gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận tiêu thụ Chu An. Lần này anh ta cũng đến Quảng Châu công tác cùng với Kỳ Anh Hàn.

“Lão Chu.” Kỳ Hạnh Trinh cầm điện thoại di động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đó.

“Ah lão Giang đấy à, ông chờ một chút, tôi tìm nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện.” Đây chính là một câu mật báo, có nghĩa là hiện tại Kỳ Anh Hàn đang ở bên cạnh anh ta.

Kỳ Hạnh Trinh chờ đợi vài phút, cho đến khi giọng nói của Chu An lại xuất hiện, lần này âm lượng của ông ta rất nhỏ. “Tổng giám đốc Kỳ.”

“Ừm, tôi đã đọc email mà chú gửi rồi.”

“Quả nhiên chuyến đi công tác Quảng Châu lần này của anh ta không phải vì dự án thương mại điện tử Tấn Tiệp, mục tiêu của anh ta lần này là tập đoàn Thụy Phong và giúp đỡ nhà máy của chú mình…”

Da đầu của Kỳ Hạnh Trinh tê dại, cô bình tĩnh hơn một chút, bất đắc dĩ nói tiếp: "Vậy mấy ngày nay anh ta bận làm cái gì?”

“Ban ngày anh ta giúp chúng tôi đàm phán các đơn đặt hàng với Thụy Phong, nhưng tôi theo dõi mấy ngày nay thì phát hiện anh ta đã bí mật đi gặp rất nhiều người trong tập đoàn Thụy Phong, ngoài ra còn gặp người làm việc trong nhà máy của chú anh ta nữa. Tôi nghi ngờ anh ta đang góp vốn để tự mở công ty, quay đi quay lại khả năng cao là anh ta sẽ cướp hết tất cả khách hàng của Tín Khoa.”

“Tôi biết rồi. Vậy chú đã bị bại lộ chưa?”

“Thật ra anh ta rất tin tưởng tôi, không mảy may nghi ngờ gì cả. Buổi tối hôm trước, người của tập đoàn Thụy Phong đã cùng đến dùng bữa và mát xa, tôi giúp đỡ bọn họ chọn một vài người mẫu trẻ, trong đó có một người là con lai, dáng người không tệ lắm, lúc đó tôi còn đưa cô ả vào phòng của anh ta, anh ta cũng uống không ít, chưa nói cái gì đã nhận lấy món quà của tôi.”

Kỳ Hạnh Trinh hừ một tiếng đầy mỉa mai, cô đã đoán ra từ sớm, xác suất một tên đàn ông không vụng trộm khi đi công tác gần bằng số con heo cái có thể trèo lên cây.

“Nhưng ả người mẫu kia rất hợp tác, cô ta đã lén chụp thông tin trong bản hợp đồng gửi cho tôi rồi.”

“Ừm, tôi đang xem đây, chuyện này chú đang làm rất tốt đấy.”

“Tổng giám đốc Kỳ, chuyện nên làm thôi.”

"Được rồi, tôi cúp mắt đây.”

Kỳ Hạnh Trinh đặt điện thoại xuống, lấy ổ cứng trong di động ra để sao lưu, sau đó cô ngả người ra ghế, tâm trạng không ngừng dao động.

Con người ở trong thế giới này, giống như nước cờ đã vào ván, không có đường lui, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Nơi làm việc giống như chiến trường, huống hồ công ty của gia tộc lại là một đấu trường có quy mô lớn, nơi mà dã thú quây lấy nhau cắn xé, đấu đá qua lại, mỗi một bước đi đều đại diện cho danh dự và sự nhục nhã, gia tộc càng lên xuống thất thường thì càng rút dây động rừng.

Cha dượng vừa mới chết, mẹ của cô cũng chẳng giúp ích được gì, lúc trước không sinh được cho cha dượng một trai một gái, hiện giờ bà ấy không hề có một tí địa vị nào, cho nên lúc này từ trên xuống dưới trong công ty đều đang nhìn chằm chằm vào cô, bọn họ chờ đợi cô bị Kỳ Trung Nam chơi chán rồi sẽ đuổi ra khỏi “ván cờ” này, mà hiện tại xem ra Kỳ Anh Hàn cũng đang chờ đợi ngày đó, nhưng tham vọng của anh ta không chỉ dừng lại ở đó.

Kỳ Hạnh Trinh lấy chồng bảng tài vụ* ra, lật xem từng tờ một, bỗng nhiên cô phát hiện bên cạnh những con số rắc rối khiến người khác đau đầu này đều có những chú thích đơn giản và dễ hiểu, vì không có nền tảng về tài chính nên cô cũng không cố chấp đọc chi tiết hết mấy cái bảng này. Không ngờ chỉ trong một buổi sáng, cô đã nắm được sơ qua về tình trạng tài chính của công ty.

*Tài vụ: Công việc thu tiền, chi tiền, sử dụng vốn để thực hiện nhiệm vụ ở một cơ quan, một xí nghiệp.

Vào buổi trưa, Kỳ Hạnh Trinh gọi điện thoại cho Kỳ Mẫn, nhưng không liên lạc được, chỉ có một câu trả lời tự động. “ Xin chào, hiện tại tôi đang bận, lát nữa tôi sẽ gọi lại sau.”

Cô trả lời lại bằng hai từ: "Cảm ơn."

Anh ấy biết cô đang đề cập đến vấn đề gì.

Khi Kỳ Hạnh Trinh bước ra khỏi văn phòng, cô lại nhớ đến đêm hôm đó, mở ứng dụng ra, nhắn lại cho anh một tin. [Mẫn, anh ăn cơm chưa? Anh có bận không? Có nghĩ đến tôi không đấy?]

Cô dùng từ "nghĩ đến tôi" thay vì "nhớ tôi", vừa không tự mình đa tình lại vừa thể hiện sự khiêm tốn, đính kèm với tin nhắn đó là bức ảnh tự chụp xương quai xanh dài xinh đẹp ở trên cổ, để khi anh ấy nhớ đến cô, không chỉ có sắc tình mà còn có sự tình thú cao cấp… Sạch sẽ, lạnh lẽo, tha hồ tưởng tượng.

Ăn trưa xong, cô tiện đường ghé vào trung tâm mua sắm gần đó để đi dạo, cô muốn thả lỏng tâm trạng một chút, hơn nữa mấy ngày nữa là sinh nhật của Kỳ Trung Nam, cô phải đến để mua một món quà.

Thật ra cô không cần phải mua quà cho anh ấy, chỉ cần mua cho bản thân là được, anh ấy không thiếu thứ gì, món quà duy nhất anh ấy muốn nhìn thấy chính là cô nằm trong một hộp quà mới.

Khi lấy thân làm quà, luôn phải khoác lên mình một bộ trang phục đẹp nhất và ưng ý thì mới được coi là chuyên nghiệp và tinh tế.