Chương 2.1: Sắc kệ (2) Kỳ Trung Thái

Kỳ Trung Thái đi dạo một vòng ở trong phòng, tay đừng ở bên hông đang suy nghĩ.

Anh là loại đàn ông nhìn qua thì rất là nổi bật, không chỉ anh mang trên mình bộ âu phục cùng áo sơ mi tinh tế đắt tiền, mà còn bởi vì anh có khí chất của những người quý phái khi từng đi du học, ví dụ như kiểu tóc bồng bềnh được vuốt lên ở phía trên, dám mặc giày da màu nâu với tất xanh lá đậm, cơ bắp căng phồng bên trong áo sơ mi, cùng với thói quen khi nào cũng thơm nức.

Anh thừa hưởng vóc dáng cao gầy của người nhà họ Kỳ, nhưng lại không có những đường nét quá cứng nhắc và kiêu căng của người trong dòng họ. Mặt của anh giống với mẹ mình, tương đối nhu hòa, nhưng khoảng cách giữa hai mắt lại gần nhau, xương mi lại cao, dễ làm cho người ta sinh ra một loại ấn tượng là tâm tư gian xảo.

Trong phòng truyền đến âm thanh xả nước, anh lập tức đi đến trước bàn, cầm lấy điện thoại gọi Room Service(*).

(*) Dịch vụ phục vụ thức ăn tại phòng.

Cửa được mở ra, người từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, anh còn đang nói chuyện điện thoại ——

“Một chai sâm panh vị mật ong, thêm đá, đưa đến phòng 5012, đùng, ông Kỳ.”

Cúp điện thoại, anh quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Hạnh Trinh đã sửa soạn lại một lần nữa, bất giác âm thầm ngạc nhiên.

Đầu gối Kỳ Hạnh Trinh mềm nhũn, thuận thế ngồi ở trên sô pha gần đó, nhẹ nhàng giơ một chân lên, làm lộ ra đôi chân trần phía dưới cái váy xếp ly dài màu sắc và hoa văn sặc sỡ, trên chân mang một đôi giày cao gót gót nhọn đính cườm màu trắng, phác họa lên hình vòng cung của đôi chân dài, ngón chân được sơn tỏa sáng ở dưới anh đèn.

“Chú còn chưa có uống đủ sao?”

“Có tác dụng giúp ngủ ngon.” Kỳ Trung Thái ngồi xuống phía đối diện cô, là đúng lúc thưởng thức góc chân của cô.

Khỉ thật, anh thật là ngu ngốc, làm gì có người nào lại gọi một chai rượu ngọt cho nữ để làm cho mình ngủ ngon cơ chứ?

Kỳ Hạnh Trinh nhoẻn miệng cười, cũng biết anh chắc là đang muốn cho cô biết anh đang nói dối.

“Thật là, chú vừa nói như vậy, cháu lại cảm thấy có hơi đói bụng.”

“Vậy thì lại gọi thêm đồ ăn.” Anh đem thực đơn trên bàn đưa cho cô, không quên đề cử: “Cá hồi của khách sạn này ăn ngon, thêm salad nấm đậu Hà Lan cũng không tệ.”

Kỳ Hạnh Trinh đoán cái này chắc là nhanh nhất, lượng chất béo cũng thấp, liền đồng ý: “Vậy chú gọi giúp cháu đi.”

Quả nhiên, mười lăm phút sau, bàn ăn liền được đẩy tới, khăn trải bàn màu trắng và chân nến bạc đốt hai ngọn nến, chiếc cốc tròn đặt ở bên cạnh cái bình thủy tinh, ở bên đó còn có một bông hồng đỏ làm điểm nhấn.

Kỳ Hạnh Trinh rót ra hai ly rượu, một ly đưa cho Kỳ Trung Thái, một ly thì mình cầm lấy, làm như không chút cố ý vươn người về phía anh, tiến đến trước mặt anh, túi linh sam lệch vai cùng rãnh ngực lớn ở trước ngực trắng như tuyết lộ ra, mũi chân còn cố ý vô tình nhẹ đá ống quần anh.

“Chú, chú có cảm thấy buổi tối liên hoan ngày hôm nay ăn không đủ hay không……”

“Không ăn no, thì lại ăn thêm một bữa nữa.” Kỳ Trung Thái cụng ly với anh, ánh mắt gãi đúng chỗ ngứa mà thu hồi lại.

“…… Chú, chú không biết, hiện tại toàn công ty đều nhằm vào cháu, chê cháu tuổi còn trẻ, bằng cấp không ổn, lại không có bao nhiêu kinh nghiệm, tiếng xấu của cháu ở khắp nơi, cháu cũng không dám nói với bác cả, cả ngày bác ấy đã đủ bận rộn rồi, mất công đến lúc đó lại phiền bác ấy, cho dù bác ấy có muốn mắng cháu cũng không thể nào biết thuật điều khiển lòng người, giám đốc quản lý bộ phận kinh doanh đắc lực nhất hiện tại còn phạm lỗi ở ngay dưới mí mắt của cháu, ngày mai còn muốn kiểm toán lại từ đầu cùng với Kỳ Mẫn, chuyện mấy con số cháu cũng không hiểu…… Thật là làm người ta khó khăn mà!”

Kỳ Hạnh Trinh nói đến chỗ thương tâm, vành mắt lại hồng lên.

Dưới ánh sáng vàng của anh nến, trên mặt người đẹp rạng rỡ phấn nhuận, cảnh xuân phảng phất, Kỳ Trung Thái không ngại tướng khóc này, ngược lại còn cảm thấy người này đáng thương, không nhịn được cảm thán trách không được ở trong《 Hồng Lâu Mộng 》 Bảo Ngọc yêu Đại Ngọc, vẻ đẹp cực hạn này của Trung Quốc đúng là có chỗ mê người của nó.

Anh vươn bàn tay qua đó, ngón cái lau đi nước mắt đang vương ở trên khóe mắt cô, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn: “Không phải cháu còn có anh trai cháu sao, anh trai cháu hiện đang là giám đốc bộ phận kinh doanh, mọi thứ đều sẽ ổn.”

“Chú không tới thì dù có như thế nào cũng đều không ổn……”

Môi đỏ nhu nhuận, hương rượu phảng phất nơi mũi, hai người cách nhau gần như vậy, mặt đều sắp dính lại với nhau luôn rồi, Kỳ Trung Thái không có ôm cô, cũng không có hôn cô, chỉ là giơ cái ly lên, miệng ly đụng đụng vào hai mảnh môi mỏng của cô: “Miệng thật là ngọt.”

Uống một hơi, dốc hết toàn bộ rượu trong ly vào miệng.

Anh buông ly xuống, khóe miệng tạo thành một nụ cười cũng không tiêu tan mất, chỉ là kéo rộng khoảng cách ra với cô.

Kỳ Hạnh Trinh cũng uống một ngụm nhỏ, cái ly vẫn đang còn được kẹp giữa hai ngón tay, hai chân đang đung đưa, vừa đung đưa vừa hạ lông mày và mắt xuống, câu được câu không nói chuyện với anh, tâm tư cũng đã sớm bay xa.

Cánh tay run lên, ly rượu kia đập vào cằm, toàn bộ rượu đều đổ hết lên cái áo màu trắng, trong chốc lát áo sơ mi cổ rộng đều bị ướt hết một mảng, Kỳ Hạnh Trinh kêu lên một tiếng, vội vàng đặt ly rượu xuống đi lau, ôm lấy váy, sợ rượu bị chảy xuống trên thảm.

Phản ứng của Kỳ Trung Thái mau, cầm lấy khăn giấy trên bàn ăn lau đi, lau được một nửa, cảm thấy không thích hợp nên anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỳ Hạnh Trinh đang cúi đầu nhìn anh, trong mắt có những gợn nước đang chuyển động.

Tư thế lúc này của anh rất kỳ lạ, một chân quỳ xuống đất, nửa thân mình dựa vào trên đầu gối của cô, giấy trong tay đang dừng ở trên bầu ngực đang phập phồng lên xuống của cô.