Chương 3.2: Sắc kệ (3) Kỳ Trung Thái

Mọi người rời đi, Kỳ Hạnh Trinh ngồi ở trên ghế xoay tròn nói với một người duy nhất còn ở lại là Kỳ Anh Hàn: “Dù sao người ta cũng là những nhân vật nguyên lão, làm quá khó coi cũng không tốt lắm, anh cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Mẫn, cậu ấy là con trai của bác cả, cái gì cũng đều sẽ nghe cậu ấy.”

Giờ phút này Kỳ Anh Hàn đã thay một bộ âu phục màu xanh nước biển đậm tinh xảo, tóc cũng được chải vuốt gọn gàng không có một sợi rối nào, sắc mặt dường như đã thay đổi, nghiêm túc suy ngẫm lại, trong tay nắm chặt cây bút chọc chọc lên trên văn kiện trước mặt, nói: “Cũng đúng, dù sao tự mình vạch trần cũng vô dụng, có thể Kỳ Trung Nam cũng chưa định làm gì, đơn giản là cho một lời cảnh cáo mà thôi. Nhưng mà em yên tâm, tài vụ anh cũng hiểu một ít, báo cáo của Kỳ Mẫn, anh sẽ thẩm tra đối chiếu lại một lần nữa.”

Kỳ Hạnh Trinh gật đầu, để anh trai mình rời đi.

Cửa phòng đóng lại, Kỳ Hạnh Trinh đứng lên, ở trong phòng của mình đi một vòng, giả vờ vô tình đi xung quanh dạo một chút, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bức tranh thuỷ mặc ở trên bức tường —— “Tất cả đi, số người con vui vẻ, phải xem sáng nay.”

Bút hàm mặc no(*), chữ viết hùng tráng khoẻ khoắn tự nhiên, là thư pháp của Kỳ Trung Nam.

(*) Thành ngữ của Trung Quốc, lực bút vừa đủ, dùng mực vừa đủ.

Cô đi đến trước bàn cầm lấy điện thoại gọi điện cho thư ký, rất nhanh, thư ký Tiêu Hiền liền đi vào phòng: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”

Kỳ Hạnh Trinh mỉm cười, đi đến trước mặt anh ta, cúi người tiến đến bên tai anh ta nói nhỏ, Tiêu Hiền vừa nghiêm túc nghe vừa chậm rãi ngước mặt lên, chính là nhìn thẳng về hai chữ “Phong lưu” ở trên bức tường trước mặt.

Phía sau hai chữ phong lưu còn có một phong cảnh khác, Kỳ Trung Nam không có mở cameras, anh ấy có rất nhiều người quan trọng cần gặp.

Người nọ liền ngồi ở trên sô pha phía đối diện với anh ấy, đang uống một chén Espresso: “Việc kinh doanh nguồn năng lượng đang được khai phá ở bên Châu Úc tôi đã đang nói, sang năm cổ phiếu mới sẽ được phát ra, sẽ thu hút được nhiều nguồn đầu tư mới.”

Kỳ Trung Nam chậm rãi phun một hơi khói thuốc: “Ừ, chú làm việc anh rất yên tâm, cái hạng mục này cứ tiếp tục như vậy, chú chính là tổng giám đốc của bộ phận bên nước ngoài, cho chú 25% cổ phần. Còn có chuyện về nước, anh biết chú cầm thân phận này cũng không ở lâu được, nếu không thì nửa năm ở trong nước, nửa năm còn lại ở nước ngoài, ở bên kia chú có thể lập một văn phòng ở đó, cũng không chậm trễ việc của chú, sắp xếp như vậy có vừa lòng không, Trung Thái?”

Kỳ Trung Thái cười: “Giúp anh cũng không sao cả, tôi về nước đi làm cũng sẽ sắp xếp tốt, chỉ là tôi có ba cái yêu cầu.”

Kỳ Trung Nam ở trong làn sương khói nheo mắt lại: “Chú nói đi.”

“Thứ nhất, em và anh, duy trì quan hệ hiện tại, ở trên phía công việc, chính là quan hệ cấp trên dưới cấp, còn lại, tôi đều không thừa nhận.”

“Đương nhiên.”

“Thứ hai, con trai của chị gái tôi sang năm sẽ tốt nghiệp, là trở về hay là ở lại đó, đó là quyết định của cậu ấy, nhưng mà tôi vẫn để lại một vị trí trong tập đoàn Tin Khoa cho cậu ấy.”

“Ha hả, cái này rất dễ dàng.”

“Thứ ba, tôi muốn ký một hợp đồng trong ba năm với Tin Khoa, sau khi hết thời hạn ba năm, tôi sẽ từ chức, cổ phần tôi có thể một phần cũng không cần.”

Tàn thuốc trong tay Kỳ Trung Nam rơi xuống, anh ta giơ tay lên dập tắt nó: “Được, anh đồng ý với chú.”

Kỳ Trung Thái nói: “Cảm ơn.”

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Kỳ Trung Nam xoa xoa huyệt Thái Dương nói: “Chú đi đi, anh còn có một cuộc họp.”

Kỳ Trung Thái đứng dậy vừa muốn đi ra ngoài, Kỳ Trung Nam lại gọi anh lại: “Đúng rồi, có chuyện này anh muốn dặn dò chú một chút……”

“Cái gì?”

Kỳ Trung Nam do dự một lát, vẫn là nhướng mày nhìn anh: “Chú cách xa người phụ nữ kia một chút.”

Người phụ nữ kia?

Kỳ Trung Thái ngạc nhiên, bỗng nhiên nhớ ra là người phụ nữ nào, cười nói: “Được, anh không nói, tôi cũng sẽ làm vậy.”

Kỳ Trung Nam nhanh chóng thu mắt lại, quay người về phía sau không nhìn anh nữa, quay đầu đẩy cửa đi vào.

*************************************************