Chương 1.1: Đệ tứ X - Hoan khiển - Loạn luân với mẹ kế (1)

Tục ngữ đã từng nói, khi đàn ông ly hôn thì như những đóa hoa còn phụ nữ ly hôn lại trở thành bã đậu.

Tục ngữ cũng từng nói, đàn ông kết hôn lần thứ hai thì có thể lấy người trẻ hơn, còn người phụ nữ kết hôn lần hai thì chỉ có thể trở thành mẹ kế.

Tục ngữ này đúng là tục, không xứng để kiên nhẫn nghe. Nhưng Chu Yến nghĩ những lời này sẽ không bao giờ lạc hậu được, dù sao cô cũng là người khá cổ hủ, thô kệch từ trong xương cốt. Sau khi ly hôn cô đã trở về nhà mẹ đẻ, cũng muốn thành thật đi xem mắt, cho dù đối phương có mang theo con cái thì cô cũng chấp nhận.

“Điều quan trọng đầu tiên là A Yến muốn có một đứa con, người đó cũng có thể sinh…”

Lời nói của mẹ trầm thấp nhưng Chu Yến đang đun nước trong phòng bếp vẫn nghe được.

Cô nhìn chiếc ấm điện lộc cộc đang bốc khói nghi ngút, cô đặt ấm trà lên trên, thả thêm một ít trà hoa nhài vào bên trong, khi cô đang rót nước thì nghe được giọng nói của dì cô. “Nhưng người ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi còn gì, lớn hơn A Yến những mười mấy tuổi, còn có một đứa con trai… A Yến qua đó có thể chịu nổi không?”

Mẹ cô nói, “Nhắc đến cũng khéo ghê ấy, đứa bé nhà cậu ta lớn hơn Chu Lỗi một tuổi, lại đang học trường cấp ba số 8…. Cũng may sang năm nó thi lên đại học rồi.”

“Haiz, đã lớn như vậy rồi sao.”

Chu Lỗi là em trai của Chu Yến, sinh viên trường thể dục thường ở trọ trong trường nên rất ít khi trở về nhà, lần này nghe nói con trai đối tượng xem mắt của chị gái học cùng trường với mình, thì cậu cũng cố hỏi thăm một vòng sau đó trở về báo cáo… Cậu ta là sinh viên khoa văn, là một người khá khiêm tốn, thành tích học tập cũng khá tốt.

Dì của cô thở dài, “Nhìn đứa nhỏ thì thấy dễ hoà thuận, nhưng không có quan hệ ruột thịt thì làm sao so được với mẹ ruột của nó…”

Chu Yến bưng khay trà sau đó vén rèm đi vào, lúc này câu chuyện cũng dừng lại, dì nhỏ ngồi ở cuối giường đánh giá Chu Yến. “Con chẳng chịu mua quần áo mới gì hết, cả ngày chỉ mặc quần áo màu trắng đơn giản nhìn chẳng có tí tinh thần nào.”

Chu Yến cười ngây ngô cúi đầu xuống pha trà, vậy mà mẹ của cô lại nói giúp cô vài câu. “A Yến không thích trang điểm lộng lẫy lòe loẹt, người kia cũng coi trọng điểm này của nó, nói nó biết cách sống.”

Dì của cô nhíu mày lại, “Hai đứa nó gặp nhau rồi sao?”

Chu Yến cũng đã pha trà xong, vừa nghe dì nói mặt của cô trở nên đỏ bừng, nhìn giống như thịt lợn vừa lấy ra từ trong nồi hấp. Cô quay lại nhìn mẹ của mình với đôi mắt ngấn nước, mẹ của cô bật cười nói. “Hai tuần trước mới gặp gỡ, hôm qua người mai mối cũng gọi điện thoại nói với tôi người kia rất thích A Yến, hiện tại chắc phải xem ý tứ của A Yến như thế nào.”

Ánh mắt của dì lại quay lại nhìn lên mặt Chu Yến, cô kéo một chiếc ghế sang đặt bên cạnh kệ sách.

“Người đàn ông đó thế nào hả A Yến?”

Có thể thế nào nữa? Đều là người đã ly hôn, cô nào dám ngây thơ mơ mộng nữa, có cái gì thì nói cái đó, không giấu giếm đến nửa lời.

Chu Yến nghiêng đầu trả lời, “Cũng được ạ.”

Dì bĩu môi nhìn về phía mẹ của cô, ý là… Chị nhìn nó xem, bây giờ nó vẫn chưa chọn nữa.

Mẹ của cô mỉm cười, “Nó đã như vậy rồi còn chọn cái gì nữa. Điều kiện của người ta cũng không tệ, là nhà thầu của một công trình, thu nhập hàng tháng cũng vào khoảng 8 nghìn tệ, lại có nhà ở trong thành phố, lúc A Yến tan tầm đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều…”

Dì của cô gật đầu, “Không tồi không tồi, cậu ta trông như thế nào?”

Câu này hỏi Chu Yến, móng tay của Chu Yến cào vào góc sách, cô nhớ lại… Người ấy có diện mạo bình thường, nhưng không khó coi lắm, mặt vuông, đôi mắt dài, làn da đen bóng, cơ thể rất cường tráng, giọng nói mang theo đặc trưng của người phương Bắc, người ấy còn tự giễu mình là một người rất thô, mong cô đừng ghét bỏ. Nhưng cô nhìn hắn chẳng thô một chút nào, tóc và móng tay đều sạch sẽ, cổ áo màu trắng cũng không có dầu, trên người cũng chẳng có mùi gì cả.

Chu Yến không giỏi đánh giá về vẻ mặt và ngoại hình của người khác, cô chỉ nói được mỗi một câu. “Cũng khá được ạ.”

Dì nói với Chu Yến, “Khó lắm mới gặp được người vừa lòng, con nên chủ động nhiều hơn một chút. Ba của con mất sớm, sức khỏe của mẹ con lại không tốt, nên con phải tự lo cho mình! Con đã ly hôn rồi, chủ động một chút cũng không có gì là xấu cả, để người ta cảm thấy con kiêu ngạo là không được đâu. Với điều kiện đó của cậu ta, dì nói thật, chắc vẫn có rất nhiều người trẻ tuổi muốn dính lên trên người cậu ta đấy.”

Chu Yến cười cười tỏ ra đã hiểu, cô dựa vào tấm rèm đằng sau đọc sách, cô lật sách liên tục nhưng chẳng được chữ nào vào đầu cả.

Cô trời sinh đã không phải người thích chủ động, người kia cũng không thích nói chuyện nhiều. Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau ở trong quán cà phê, cô còn tưởng kết thúc rồi thì hắn lại nói. “Em có đói bụng không? Anh đói bụng rồi, đi ăn cơm cùng anh có được không?”

Hắn chọn ăn ở một nhà hàng lẩu, nước lẩu bốc khói mờ mịt tầng tầng lớp lớp thổi lên trên mặt, không phải hương vị hoa nhài mà mùi hơi tanh của thịt cừu. Cô cố gắng làm cho mùi mộc hương trên người mình bay đi, nó bám trên người cô cũng đã lâu mà hôm nay trời lại nóng nên mồ hôi đều chảy ròng ròng xuống… Trong lòng Chu Yến nghi ngờ người này muốn nhìn thấy dáng vẻ khi cô trang điểm, nhưng cô không thích cầm phấn đi ra ngoài, đi gặp người khác thì miễn cưỡng đánh một ít son, nhưng lúc này khuôn mặt lại nóng đến mức đỏ bừng khiến hắn vừa nhìn thấy đã bật cười.

“Anh cười cái gì vậy?” Chu Yến chu miệng ra thổi khí sau đó mới cẩn thận ăn.

Hắn cười lộ ra cả hàm răng trắng tinh, “Em ngượng ngùng nên mới tập trung ăn như vậy à?”

Chu Yến ngẩn người.