Chương 21: Cuộc hẹn tuần sau

6515 Chữ Cài Đặt
Chương 21: Cuộc hẹn tuần sau

Ngày hôm sau cũng là ngày thứ 6, ngày mà Tuấn sẽ đến ăn cơm và ngủ lại với Liên. Từ đêm hôm qua chat sex với con tới giờ này là gần hết buổi sáng, Liên vẫn chưa thấy “Hội 3 mẹ tâm lý” sáng đèn. Mọi chuyện im ắng đến kỳ lạ. Nếu như là bình thường, chuyện lớn như tối hôm qua thì thể nào sáng nay chị em cũng trao đổi trên nhóm. Không biết là có chuyện gì đã xảy ra với chị Mỹ Anh và Thùy Trâm. Liên linh cảm như có điều gì đó thay đổi lớn mà hai người kia không nói cho Liên biết.

Rồi thì đến trưa, Liên chủ động nhắn tin cho thằng Minh để thăm dò tình hình: “Minh, con đang làm gì?”

Khi Minh nhắn tin lại, Liên càng khẳng định suy nghĩ của mình, một sự thay đổi cực lớn đã diễn ra và nó xảy ra ngay đêm hôm qua: “Cô Liên, cháu vừa đi học về. Hôm nay mẹ cháu bảo cháu về nhà ăn cơm trưa. Chỉ có Tuấn là về nhà thằng Quang thôi ạ.”

Từ việc thay đổi xưng hô của Minh, Liên biết nó đã không còn cần Liên làm “mẹ” nó nữa rồi.

Liên: “Cháu thay đổi xưng hô rồi sao? Không mẹ - con nữa à?”

Minh: “Cháu cảm ơn cô đã nói chuyện với cháu mấy hôm nay. Giờ cháu đã hiểu ra một số điều rồi. Cháu và …. mẹ Trâm đã ….. Thôi việc này cô nói chuyện với mẹ cháu đi ạ. Mẹ cháu bảo thế.”

Nói như vậy là Trâm và Minh đã có quan hệ tình dục, hai mẹ con họ đã chính thức loạn luân với nhau. Liên cũng không có ác cảm gì? Như Liên đã phân tích, việc này không sớm thì muộn mà thôi. Nó xảy ra sớm cũng đỡ cho Liên phải khó xử. Thật lòng mà nói việc chat sex với Minh chỉ là nghĩa vụ. Liên hoàn toàn không có cảm hứng gì. Hoàn toàn trái ngược khi Liên chat sex với Tuấn.

Liên: “Ừ, thế để cô nói chuyện với mẹ Trâm. Thôi cháu ăn cơm đi nhé. Bye”

Minh: “À cô Liên ơi, hôm nay cháu thấy Tuấn buồn lắm. Hỏi gì nó cũng nhất định không nói. Không biết là xảy ra chuyện gì. Cô thử hỏi nó xem chứ cháu và thằng Quang nói thế nào mà mặt nó cứ xị ra.”

Liên lo lắng, không biết Tuấn có chuyện gì mà buồn thế nhỉ. Đêm qua còn vui thế cơ mà. Mới có mấy tiếng thì có sự kiện gì xảy ra cơ chứ. Nếu ở nhà có chuyện gì, xích mích với bố chẳng hạn thì thể nào Liên chả biết. Liên vẫn dặn bố chồng là ở nhà có chuyện gì thì phải báo Liên ngay.

Liên: “Để cô hỏi Tuấn xem. Cảm ơn cháu.”

Chuyện này cũng không thể hỏi Tuấn được, hỏi như vậy thì hóa là Liên ngầm theo dõi nó à, như vậy không hay, với lại đằng nào thì tối cũng gặp con rồi. Nghĩ đến buổi tối, người Liên nao nao. Đêm qua mẹ con “xõa” với nhau như thế, giờ gặp nhau trực tiếp không biết có khác gì với trước kia không?

Nghĩ thế, Liên nhắn tin riêng cho chị Mỹ Anh: “Tuấn nhà em về nhà chị ăn cơm chưa ạ?”

Một lúc sau, Liên thấy chị Mỹ Anh nhắn lại: “Chị vừa dọn đồ ăn lên cho chúng nó rồi. Hôm nay chỉ có thằng Tuấn và thằng Quang ăn thôi. Minh về nhà ăn với cái Trâm rồi.”

Liên: “Chị thấy Tuấn thế nào ạ? Trông nó có bị làm sao không?”

Mỹ Anh: “Chị cũng đang định hỏi em đây. Không biết có chuyện gì mà trông Tuấn nó buồn lắm. Có phải là tối qua em đã … nói gì với nó không?”

Liên mải suy nghĩ lý do làm cho Tuấn buồn. Theo như mình nhớ, Tuấn không mấy khi như thế này, kể cả chuyện lớn nhất gần đây là gia đình Liên gặp trục trặc, Tuấn cũng không rơi vào trạng thái tâm lý này. Vậy có đến 9/10 là do đêm hôm qua chat với Liên. Mà đêm hôm qua hai mẹ còn vui vẻ và hưng phấn thế cơ mà, Liên cũng có nói gì để cho nó buồn đâu.

Cứ nghĩ như vậy vì không biết trả lời chị Mỹ Anh như thế nào thì một tin nhắn nữa được gửi đến: “Chị hỏi thật, tối qua em có chát …. sex với Tuấn không? Chị có chat với Quang và cái Trâm cũng chat với thằng Minh.”

Không thể giấu được nữa vì chị Mỹ Anh cũng đã thú nhận rồi. Liên đành nhắn: “Em có”

Mỹ Anh: “Đến cuối cùng thì Tuấn vẫn nghĩ là em chat với Minh?”

Liên: “Khả năng thế ạ.”

Mỹ Anh: “Vậy thì đoán ra được rồi. Nó đang ghen.”

Tuấn đang ghen? Nghe chị Mỹ Anh nói vậy, Liên đã bắt đầu lờ mờ đoán ra được. Lúc hưng phấn cu cậu có thể phấn khích mà không nghĩ đến, nhưng sau đó, cu cậu nghĩ lại thì thấy lại cảm thấy ghen tức vì mẹ mình đã dùng những lời lẽ như vậy để nói với bạn nó. Đặc biệt hơn cả, Liên còn chia sẻ cả hình cái bướm mình nữa. Tuấn yêu mẹ như thế, không ghen mới là lạ. Liên tủm tỉm cười một mình. Một cảm giác ngọt ngào nhẹ ùa vào trong tâm hồn mình. Đàn bà kì lạ thật, không muốn để người yêu mình ghen nhưng khi người yêu ghen lại cảm thấy vui. Vì khi đó chứng tỏ là mình đã ở trong trái tim người ta. Ơ, mà sao Liên lại gọi Tuấn là người yêu nhỉ. Tuấn nó là con trai Liên cơ mà. Hư quá.

Liên: “Em hiểu rồi. Mà chị thì sao ạ? Em thấy Trâm hình như cũng đã ….”

Mỹ Anh: “Để mấy hôm nữa chị sẽ chia sẻ lên nhóm, giờ chị chỉ có thể nói như thế này, có lẽ kế hoạch của chị em mình đã sai. Không ai có thể giúp con ngoài chính mẹ của chúng. Cái này người ta gọi là “muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông”.

Vậy là mọi chuyện đã ba năm rõ mười. Liên đủ thông minh để nhận ra được ý trong câu nói của chị Mỹ Anh. Nhưng bản thân Liên thì không sẵn sàng. Liên vẫn sợ lắm. Liên chưa thể thể gạt bỏ hết trở ngại trong lòng mình được, có nhiều vấn đề cần phải suy xét nếu Liên thực sự trao thân cho Tuấn. Lúc đó mối quan hệ mẹ - con sẽ thế nào, không biết nó sẽ tiến triển đến đâu. Làm ảnh hưởng tới cuộc đời của Tuấn ra sao? Lúc tỉnh táo thế này, Liên càng sợ những hệ lụy mà nó mang lại.

Liên: “Vâng, em hiểu rồi. Nhưng thời gian này chị cứ nói chuyện với Tuấn giúp em. Em cần thêm thời gian để suy nghĩ ạ.”

Mỹ Anh: “Yên tâm, chị vẫn đang làm “mẹ” của Tuấn mà. Hihihihihi!!!!”

Nghe giọng điệu của chị Mỹ Anh, có lẽ chị ấy đang hạnh phúc.

-------

Buổi tối hôm đó, không khí im ắng bao trùm trong căn phòng. Tuấn im ỉm suốt từ lúc gặp mẹ cho đến lúc ăn cơm. Không tỏ vẻ xoắn xuýt và quấn quýt mẹ như lần trước nữa. Tâm trạng cu cậu như hờn như dỗi. Vì biết nguyên nhân rồi nên Liên cũng mặc kệ, thỉnh thoảng cứ nhìn con mà tủm tỉm cười. Đúng là to xác nhưng vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn.

Gần đến giờ đi ngủ, Liên ở trong phòng mình vừa luồn thay vào trong người thoa kem vừa ngắm mình trong gương, cứ nghĩ đến Tuấn là Liên lại buồn cười. Nhìn khuôn mặt mình, cảm thấy nó hơi gay gay ửng hồng, như gái đang yêu. Tuấn thì đang tắm, Liên vẫn chưa cho nó biết là tối hôm nay không được ngủ cùng mẹ, để lát nữa Liên mới thông báo. Giường đệm chăn gối Liên đã mua và kê sẵn từ mấy hôm trước rồi.

Một lúc sau, Tuấn cũng không gõ cửa mà trực tiếp vặn núm khóa đẩy cửa bước vào. Trên tay bê một cốc sữa. Nhìn cốc sữa tươi không đường mầu trắng đục trên tay con, tim Liên nhảy dựng lên. Không biết đó là cốc sữa thường hay là cốc sữa có pha “cái kia”, núm vú bất giác dựng đứng lên, chọc vào cái váy ngủ. Vì hôm nay Liên sẽ ngủ một mình nên bên trong cái váy kia không … áo lót, không ….. quần lót.

Khuôn mặt buồn thiu, Tuấn đặt cốc sữa xuống bàn trang điểm, qua gương, Liên biết Tuấn lén nhìn vào khe hở cổ áo.

- Mẹ uống sữa đi ạ, con vừa pha.

Trong đầu Liên có 2 luồng suy đoán trong cốc sữa này chứa gì, một là tinh trùng, rất có thể vừa rồi ở trong nhà tắm, Tuấn đã thủ dâm rồi hòa tinh trùng vào cốc sữa này cho mẹ, như nó đã từng làm nhiều lần. Hai là trong cốc sữa này có chứa thuốc mê, như một lần Tuấn đã làm. Liên phải làm sao đây, có uống không? Tinh trùng và thuốc mê, là cái nào đây? Hay là cả hai.

Nếu là tinh trùng thì sao? ….. Không sao, Liên đã uống cả trăm cốc rồi, giờ uống thêm một cốc nữa cũng không sao. Mà Liên còn thích nữa là đằng khác, vì cốc sữa đó sẽ ngon hơn.

Nếu là thuốc mê thì sao? …. Có sao không nhỉ, Liên sẽ lại ngủ mê đến tận sáng hôm sau, trong lúc Liên không biết gì, Tuấn sẽ lại mặc bộ áo dài mà Liên đã chuẩn bị cho ngày mai đi làm, sẽ ngắm nhìn Liên ngủ trên giường với bộ áo dài. Rồi sau đó sẽ lột hết quần áo ra, bú liếm mọi chỗ trên thân thể trần truồng của Liên, rồi sau đó là dùng cái dương vật mà Liên khao khát di hết chỗ nọ chỗ kia, ấn ủi vào cửa lồn của Liên. Lần trước là thế, không biết lần này có dám đút hẳn vào bên trong không? Tâm trạng của Tuấn hôm nay không tốt, cơn ghen trong lòng đang trực trào ra ngoài, rất có thể vì tâm lý muốn chiếm đoạt mẹ trước thằng bạn, Tuấn sẽ làm liều. Có thể lắm chứ.

Liên đứng dậy, đứng song song với con, hai mẹ con sấp xỉ nhau, Liên đã nói từng trước rồi, Liên cao một mét sáu tám còn Tuấn cao mét bẩy. Hai mẹ con đối diện, vú Liên chỉa thẳng vào ngực Tuấn, bướm Liên đối diện với con cặc không lồ bên trong chiếc quần đùi mỏng manh, Liên trộm ngó, thấy nó cũng hơi đội lên một chút rồi, chắc là vì Tuấn nhìn thấy Liên trong bộ cái váy hai dây mỏng manh này.

Liên và Tuấn nhìn vào mắt nhau, trong ánh mắt của Tuấn chứa đựng nhiều thứ phức tạp, nhiều ẩn ý nhất mà Liên từng thấy trong mắt con, không phải là ánh mắt trong sáng giống như thời gian trước, khi con còn bé. Ánh mắt đã ẩn chứa một cái gì đó khát khao, một cái gì đó như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Liên thấy mình trong mắt con.

Không dám nhìn lâu, Liên quay mặt về phía cốc sữa, cầm nó lên:

- Vẫn còn nhớ pha sữa cho mẹ à? Mẹ tưởng con giận mẹ cái gì đó.

Tuấn vẫn đứng đó, nhìn vào cốc sữa trên tay Liên:

- Con có giận mẹ cái gì đâu.

Liên tủm tỉm: Thế sao trông con buồn thế. Từ tối đến giờ trông cứ như là thất tình. Có phải không? Nói thật đi, hay là yêu rồi.

Tuấn như bị Liên bắt nọn, cậu chàng lảng tránh ánh mắt của Liên, quay mặt nhìn về phía bộ áo dài Liên treo sẵn trên mắc để mai tiện lấy đi làm:

- Làm gì có, chỉ là có mấy bài vở trên lớp con chưa hiểu lắm nên thế thôi.

Giỏi ha, cũng biết tìm cách chống chế, tìm lý do hết sức vớ vẩn. Nhưng Liên cũng hiểu được, với tầm suy nghĩ tuổi này của Tuấn, làm sao mà ứng biến nhanh được.

- Mẹ nghi ngờ lắm. Có chuyện gì muốn nói với mẹ không?

Liên hỏi thế xem Tuấn trả lời thế nào, có dám khai thật ra là đang ghen với thằng Minh không. Khả năng lớn là không dám, vì như vậy hóa ra là “lậy ông tôi ở bụi này”, tự khai tội tráo điện thoại, lừa chát sex với mẹ đẻ à.

Y như rằng:

- Không có gì đâu ạ. Mà mẹ uống sữa đi không nguội bây giờ.

Nói mới nhớ, cốc sữa vẫn nằm trên tay Liên, hơi ấm từ cốc làm tay Liên ấm theo. Liên có nên uống không đây? Tinh trùng và thuốc mê, hoặc cả hai. Liên lựa chọn thế nào.

Bụng bảo dạ như vậy nhưng tay Liên từ từ đưa cốc sữa lên miệng, trái tim Liên mách bảo mình phải uống, phải uống cho bằng hết cốc sữa này, dù có là tinh trùng, dù có là thuốc mê hoặc cả hai thì càng tốt. Đấy, trái tim Liên bảo thế, ngực Liên phập phồng vì trái tim đập mạnh. Tuấn nhìn chằm chằm vào cốc sữa trên tay Liên, mắt di chuyển theo chiều đi của cốc sữa.

Liên hơi hé miệng, một ngụm sữa nhỏ từ cốc đổ vào miệng Liên, Liên không nuốt vội mà ngậm nó trong miệng. Đây rồi, vị sữa mà Liên yêu thích đây rồi. Nó không nhạt thếch giống cốc sữa tinh khiết. Nó có vị đậm hơn, có vị bùi, vị ngậy. Vì nó chứa …. tinh trùng. Là tinh trùng tươi mới mà Tuấn vừa mới xuất ra. Mà Tuấn là ai, là cậu thanh niên đang đứng trước mặt Liên đây, là con trai Liên. Liên đang uống tinh trùng của con, ở ngay trước mặt con.

Nếu như trước đây, khi Liên uống cốc sữa mà không biết là có tinh trùng, chỉ biết là nó ngon hơn cốc sữa bình thường thì lại đi một nhẽ khác. Như giờ phút này, Liên biết chắc chắn là có tinh trùng trong đây, hàng triệu, hàng triệu con tinh trùng đang luậy quậy bơi trong cốc sữa này và nó theo sữa vào trong miệng Liên, vào bụng Liên thì ngoài cảm giác ngon ngọt ngậy ra, một cảm giác hưng phấn đột ngột đến với Liên. Bướm Liên đã ướt, đầu vú săn tít lại, hình rõ hình thù qua lớp váy.

Ngụm thứ hai, ngụm thứ 3. Liên nhìn con, con nhìn Liên. Bốn mắt nhìn nhau. Liên vừa uống vừa nhìn con. Liếc xuống dưới, đũng quần Tuấn đội thẳng lên rồi, vừa mới xuất tinh ấy vậy mà đã cứng ngắc lên được khi nhìn thấy mẹ uống tinh trùng của mình. Liên đã kích thích con như vậy đấy, đã thế, Liên còn uống một cách rất chậm rãi, như để trêu tức, như để kéo dài cái thời gian này ra mãi.

Đến giọt cuối cùng, Liên còn thè lưỡi ra liếm vài giọt còn sót lại trên thành cốc, biểu hiện thèm thuồng muốn uống nữa.

Thấy mẹ uống xong, Tuấn thở hắt ra, với tay đón cốc sữa từ tay mẹ, tay Tuấn khẽ chạm vào tay Liên, một luồng điện tê rần từ bàn tay chạy lên não Liên. Đã lâu rồi, 1 tháng đối với Liên mà nói là quá lâu, Liên chưa được chạm vào da thịt của một người khác phái nào. Đúng là Liên như bình xăng, còn Tuấn như bật lửa. Chạm vào nhau, Liên chỉ muốn bùng cháy mà thôi. Vị tinh trùng còn dư vị trong miệng, lại nhìn thấy buồi Tuấn đã cửng tếu, ở ngay gần bên, trong một căn phòng kín, trong một căn hộ chung cư chỉ có 2 mẹ con. Môi trường thuận lợi để hai mẹ con bùng cháy, đốt hết mọi rào cản, mọi ngăn cách, đốt hết lý trí, đốt hết luân thường đạo lý để chạy theo con tim đang khát khao.

Tuấn cũng như Liên, Liên biết chắc vậy. Cơn ghen trong lòng, nỗi sợ hãi sẽ mất mẹ vào tay thằng bạn thân kèm thêm nữa là mẹ ở ngay đây, chiếc váy 2 dây mỏng manh không đủ để che hết thân hình mẹ, bờ vai tròn lẳn, nõn nà phô bầy, núm vú đội vải khiêu khích, mông cong theo làn váy, mùi bướm mẹ ngát hương. Tất cả những điều đó cùng lúc tác động đến cả tâm trí và thể xác Tuấn. Chỉ cần một con gió nhẹ thôi cũng làm Tuấn gục ngã.

Còn Liên thì sao, Liên có mong chờ Tuấn mạnh dạn làm điều gì đó không? Trong đầu Liên lúc đó, Liên tự nghĩ rằng nếu Tuấn bất ngờ lao vào Liên, ôm Liên thật chặt, hôn môi Liên rồi làm tất cả những gì Tuấn đã làm giống như hôm Tuấn cho Liên uống thuốc mê, hay Tuấn sẽ làm giống như là Tuấn nói đêm hôm qua lúc chat sex với Liên thì sao? Liên sẽ phản ứng thế nào? Liên sẽ đẩy Tuấn ra, mắng Tuấn sao? Không, Liên biết chắc, lúc đó nếu Tuấn làm vậy Liên sẽ không phản ứng, sẽ mặc cho Tuấn làm gì thì làm. Liên sẽ bùng cháy cùng con.

Một phút trôi qua, 2 phút trôi qua. Tuấn đã không làm gì. Đứng đó như trời trồng, vẫn chạm vào tay mẹ, nhưng Tuấn đã không làm gì. Cứ để vậy thôi. Liên lén giấu tiếng thở dài, có lẽ, ở một góc nào đó sâu thẳm trong con người Tuấn vẫn còn chút lý trí. Nó đã chiến thắng khát khao của Tuấn, không cho phép Tuấn hiếp dâm mẹ của mình. Liên thở dài không biết là vì buồn hay vui.

- Kìa, cất cốc cho mẹ. Gì mà ngây ra vậy?

Tuấn lắc lắc đầu như muốn rũ bỏ nốt cơn mê, lắp bắp:

- À vâng, con quên mất. Mẹ chờ con cất cốc rồi vào ngủ với mẹ.

Khi Tuấn cầm cốc đi ra khỏi phòng, Liên đi theo sau con. Đến khi Tuấn trở lại, Liên đã đứng chắn ở cửa phòng, chỉ tay về phía cái phòng trống bên cạnh:

- Con ngủ ở phòng kia.

Tuấn căng mắt nhìn Liên:

- Ơ, con tưởng con ngủ cùng mẹ giống như lần trước, với lại phòng kia làm gì có giường.

Liên cầm hai vai con, xoay về phía cửa phòng trống rồi đẩy đi. Đến cửa phòng, Liên với người mở cửa, bật điện rồi chỉ vào bên trong:

- Mẹ mua giường đệm rồi. Yên tâm ngủ ở đây nhé.

Nói xong Liên đẩy con vào bên trong. Tuấn quay lại, ánh mắt không nỡ, không cam tâm và buồn bã:

- Nhưng mà …..

Liên hấp háy mắt với con:

- Lớn rồi, ngủ cùng mẹ không tiện.

Nói xong, Liên quay lưng đi về phòng, mông núng nính trong ánh nhìn thèm thuồng của Tuấn.

Về đến phòng, đứng tựa lưng vào cánh cửa, Liên vuốt vuốt ngực mình. Vậy là Liên vừa dũng cảm vượt qua một cám dỗ tình dục. Để con ngủ phòng kia Liên cũng không nỡ đâu, không muốn đâu. Giá như lúc vừa rồi, lúc Tuấn chạm vào tay Liên, Tuấn làm liều mà đè Liên ra thì Liên đã gục ngã. Nhưng cửa ải ấy qua được rồi, Liên lại lấy được tinh thần, quyết tâm đè nén dục vọng của bản thân mình xuống mà làm một người mẹ bình thường.

Rồi Liên lại nghĩ đến cốc sữa vừa uống. Nó có tinh trùng, vậy không biết có thuốc mê không? Hay vừa rồi Tuấn không làm gì bởi vì Tuấn đã cho thuốc mê vào trong, chỉ một lát nữa Liên sẽ thiếp đi, Tuấn sẽ thực hiện ý muốn của mình.

Liên không khóa trái cửa phòng. Lên giường nằm. Hy vọng mình sẽ thiếp đi giống như tuần trước.

Mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua, Liên vẫn tỉnh, không có buồn ngủ. Vậy là cốc sữa không có thuốc mê. Liên thất vọng cả đêm hôm đó.

-----------------

Trưa hôm sau, thứ 7 nên Liên chỉ đi làm buổi sáng, buổi chiều được nghỉ. Lúc chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của chị Mỹ Anh.

Mỹ Anh: “Cả buổi sáng ngày hôm nay chị nói chuyện với Tuấn. Tuấn nó đang khủng hoảng tâm lý, chị dám chắc như thế. Khi chị đóng giả làm em, em biết nó nói gì không?”

Liên ngồi lại vào ghế làm việc, chị Mỹ Anh đã dùng đến từ “khủng hoảng tâm lý” thì Liên biết sự việc đã nghiêm trọng rồi. Tối hôm qua bình yên, Liên biết Tuấn đã không vào phòng Liên cả đêm. Liên ngủ cũng không ngon giấc, chợt tỉnh giấc nhiều lần. Không biết có chuyện gì làm Tuấn trở nên nghiêm trọng hơn như vậy, không phải chỉ là ghen thôi sao?

Liên: “Tuấn nói gì ạ?”

Mỹ Anh: “Vì chị đang đóng giả em nên Tuấn nói là: “Tại sao mẹ lại có hứng thú với thằng Minh mà không phải là con? Mẹ đã thay đổi rồi phải không? Mẹ không cho con được ngủ cùng mẹ nữa mà bắt con phải ngủ phòng khác. Có phải là mẹ muốn ở một mình để rồi lại chat sex, lại gửi ảnh mẹ trần truồng cho thằng Minh xem không?”

Đến đây thì Liên đã hiểu. Việc tối qua Liên cho Tuấn ngủ phòng riêng không ngờ lại làm Tuấn suy diễn ra như vậy. Con ơi là con, mẹ nào có thế đâu chứ. Hôm qua Minh hoàn toàn không nhắn tin, và có lẽ sau này sẽ không cần phải nói chuyện với Liên nữa. Minh đã tìm được con đường của mình. Nếu Tuấn đã hiểu lầm như vậy, điều đó có nghĩa là cả thằng Minh và thằng Quang đều không tiết lộ ra chuyện của nó và mẹ. Tuấn hoàn toàn không biết là cái vụ “đổi mẹ” kia đã kết thúc và chuyển sang một trang mới rồi. Cũng có thể lắm, chị Mỹ Anh và Thùy Trâm đủ khôn để biết là không thể tiết lộ ra ngoài, đã dặn trước con mình là không được nói chuyện này cho ai biết, kể cả đám bạn thân. Vì vậy Tuấn mới không biết.

Liên: “Nó hiểu lầm em. Em và thằng Minh đã không còn nhắn tin nữa. Hôm qua Tuấn nó qua chỗ em ngủ, em cho nó ngủ phòng riêng vì em sợ nó sẽ …….”

Mỹ Anh: “Chị nói thật Liên nhé. Chị và Quang đã … ấy rồi. Trâm – Minh cũng thế. Chị chấp nhận bởi qua chuyện vừa rồi, chị mới nhận ra không ai có thể thay thế được chị đối với Quang. Và cũng không ai có thể thay thế Quang đối với chị. Tuấn và em cũng thế. Em mạnh mẽ lên.”

Liên suy nghĩ một hồi lâu. Chị Mỹ Anh nói không sai. Khi chat với Minh thì Liên đã nhận ra điều đó rồi. Minh hay bất kỳ một đứa trẻ nào khác không thể thay thế Tuấn của Liên được. Tình cảm mẹ - con được vun đúc từ lúc Tuấn còn nhỏ xíu đến giờ thì một người xa lạ làm sao có thể một sớm một chiều mà thay thế được. Ngược lại với Tuấn cũng thế, chị Mỹ Anh có giỏi đến đâu, có đóng giả Liên giống đến đâu đi chăng nữa cũng không thể là Liên được. Liên và Tuấn sinh ra như để dành cho nhau, có cưỡng cầu đẩy nhau ra đi chăng nữa cũng bị hút ngược trở lại mà thôi.

Liên: “Chị có hạnh phúc không?”

Mỹ Anh: “Chị ước mình nhận ra điều này sớm hơn.”

Liên: “Giờ em phải làm sao?”

Mỹ Anh: “Em muốn nghe trực tiếp Tuấn nói không? Để biết cảm xúc của Tuấn như thế nào?”

Liên chưa hiểu ý của chị Mỹ Anh lắm: “Là như nào ạ?”

Mỹ Anh: “Em đến nhà chị ngay đi, gửi xe ở bên bệnh viện rồi đi bộ vào nhà chị. Chị sẽ hẹn Tuấn đến. Yên tâm, chị có tính toán, em sẽ biết chính xác cảm xúc của Tuấn là như thế nào.”

Liên tò mò, thực sự là Liên cũng muốn biết Tuấn “khủng hoảng tâm lý” như thế nào. Liên lo cho con và sẽ làm mọi thứ cho con, kể cả là “chuyện kia” đi chăng nữa, nếu cần thiết.

Liên: “Vâng, 20 phút nữa em có mặt nhà chị”.

----------------

- Em vào nhà đi.

Gửi xe ở bệnh viện Da liễu TW, Liên đi bộ đến cửa hàng của chị Mỹ Anh thì đã thấy chị đứng đợi ở cửa rồi. Cửa hàng vẫn mở, chị ăn mặc rất hiện đại, chiếc váy xuôn hàng hiệu mầu trắng có đính nơ ở ngực làm chị trông như cao hơn so với chiều cao mét sáu của mình.

Liên chưa biết chị thực hiện kế hoạch như thế nào, ánh mắt nhìn chị với bao điều thắc mắc:

- Tuấn sắp đến chưa chị? Em phải làm gì?

- Giờ em cứ lên phòng thằng Quang trên tầng 4 đợi đi. Khi nào chị nhắn thì em xuống phòng chị, chắc một lúc nữa Tuấn mới đến. Chị ở dưới này đợi Tuấn.

- Thế Quang có nhà không ạ?

- Chị bảo nó sang nhà bà ngoại chơi rồi. Tối mới về. Yên tâm.

Liên chỉ biết nghe theo, lúc lo lắng này, Liên cũng không nghĩ được gì nhiều, đành phó mặc số phận mẹ - con Liên cho chị Mỹ Anh. Dù sao, chị ấy và thằng Quang đã đi đến bước kia, ít nhiều chị cũng có kinh nghiệm nào đó. Hy vọng là như vậy.

Phòng của Quang ở trên tầng 4, Liên đẩy cửa vào. Căn phòng rất rộng. Bàn học ở trong góc có một cái laptop và rất nhiều sách vở. Giường ở đối diện, chăn gối vẫn còn ngổn ngang. Một mùi gì đó rất quen thuộc sộc vào mũi Liên. Đúng rồi, chắc chắn đêm hôm qua có gì đó ở đây. Mùi này giống với mùi của phòng Liên mỗi lần Liên và anh Trường làm tình xong. Mùi tinh trùng, mùi dâm thủy hòa lẫn với mùi mồ hôi. Cửa sổ đóng kín vì vậy mùi vẫn còn y nguyên.

Liên chắc chắn, tối hôm qua, chị Mỹ Anh và Quang đã làm ở ngay trong phòng này. Bản tính tò mò nổi lên, Liên lại gần giường, nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên, kéo sang một bên. Vật chứng đập vào mắt Liên. Cả một khoảng phải rộng đến nửa mét vuông đệm vẫn còn vết tích của buổi hoang lạc, vết nước chưa khô hẳn, vẫn còn ẩm rõ ràng trên nền chiếc ga mầu trắng. Ở chính giữa còn có một cái quần lót mầu hồng. Liên nhấc nó lên, mùi dâm thủy nồng nặc sộc vào mũi Liên, chiếc quần lót bé tí xíu, đai quần và phần mông chỉ là 3 sợi dây vải, ở đũng có một mảnh vải nhỏ xíu, chắc là chỉ che vừa lỗ.

Không được chứng kiến, nhưng Liên có thể hình dung, chị Mỹ Anh đã mặc cái quần này cho Quang chiêm ngưỡng, sau đó thì cởi ra rồi hai mẹ con làm tình. Chắc chị phải sướng lắm, dâm thủy bắn ra nhiều đến nỗi ướt cả một mảng lớn như thế này. Chị nói chị hạnh phúc, chị ước gì mình làm điều này sớm hơn có lẽ là thật. Chỉ có khi người ta hạnh phúc, thăng hoa trong tình dục thì mới có thể giải thoát được một lượng lớn dâm thủy như thế mà thôi. Cùng là đàn bà, Liên hiểu điều đó.

Thôi, cuộc đời chị Mỹ Anh đã vất vả chuân chuyên nhiều rồi, bao nhiêu năm cô đơn để lo cho thằng Quang, chị cũng nên sống cho chính bản thân mình. Tìm được niềm vui nào đó để đi nốt phần đời còn lại. Chị quyết tâm đến với Quang, thế mà lại hay, vẹn cả đôi đường, vừa thỏa mãn được mình, lại vừa thỏa mãn được con.

Liên để lại hiện trường như lúc ban đầu, ngồi xuống ghế bàn học và chờ đợi chị Mỹ Anh nhắn tin. Cũng phải đến 15 phút sau mới thấy điện thoại rung, Liên đọc thì thấy chị nhắn: “Em xuống đi, nhẹ thôi”.

Liên thả tim vào tin nhắn đó rồi thật nhẹ nhàng mở cửa phòng Quang, bước từng bước xuống tầng 3, nơi có phòng của chị Mỹ Anh. Cửa phòng hé mở, chưa nhìn vào bên trong, nhưng Liên đã nghe thấy tiếng của chị Mỹ Anh:

- Mẹ bịt mắt con lại để con không bị phân tâm, để con nghĩ người nói chuyện với mình là mẹ Liên chứ không phải là ai khác. Con có hiểu không?

Tiếng Quang trả lời: Vâng, con hiểu rồi. Mẹ là mẹ Liên của con. Là mẹ Liên.

Khi Liên đẩy thật nhẹ cửa ra thì nhìn thấy Tuấn đang ngồi khoanh chân trên giường trong bộ quần áo mà tối hôm qua con mặc khi ở nhà Liên. Như vậy là Tuấn chưa về nhà, Liên phán đoán, con ngủ dậy rồi chat với chị Mỹ Anh cả buổi sáng rồi đến đây luôn.

Còn chị Mỹ Anh thì ngồi ở một cái ghế tựa đặt cạnh giường, chị vẫn mặc chiếc váy mà Liên vừa nhìn thấy. Thấy cửa mở, chị nhìn về phía Liên rồi đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu Liên không được phát ra tiếng động, rồi chị ngoắc ngoắc tay chỉ chỗ cho Liên đứng ở phía sau chị. Liên rón rén bước từng bước nhỏ một, đứng ở phía sau chị Mỹ Anh. Mắt nhìn vào Tuấn.

Chị Mỹ Anh nói: Tại sao con lại nghĩ là mẹ đã thay đổi. Con nói mẹ nghe xem nào.

Hai tay Tuấn bấu vào nhau thật chặt làm hằn lên các vết đỏ. Không nhìn vào mắt con được vì đang bị tấm vải đen che kín, nhưng nhìn vào khuôn mặt vặn vẹo của con, Liên biết con đang có tâm trạng không được bình tĩnh.

Tuấn nói: Mẹ đã từng nói với con là hãy tin mẹ. Vậy mà mẹ lại đi chat sex với thằng Minh. Rồi mẹ còn gửi ảnh của mẹ cho nó nữa. Như vậy là con đã mất mẹ rồi. Hức hức hức!!!!

Hình như là Tuấn sắp khóc thì phải, Liên thấy ngực con nấc nấc lên xuống.

Chị Mỹ Anh vẫn bình thản, chị đang đứng vai trò trung gian, không biết chị có khả năng đặc biệt gì mà lời tiếp theo chị lại chính là lời Liên muốn nói:

- Sao con biết là mẹ chat sex với Minh, rồi lại còn gửi ảnh cho nó nữa.

Tuấn im lặng một lúc, chị Mỹ Anh phải nói thêm vào: “Con phải nói thật cho mẹ nghe”.

Khi Tuấn hít sâu một hơi, cuối cùng Tuấn cũng thú nhận:

- Vì hôm đó, người chat với mẹ chính là con, không phải là thằng Minh. Con đã cầm điện thoại của nó.

Chị Mỹ Anh biết, Liên cũng biết việc đó rồi. Không ngạc nhiên, nhưng giọng chị lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên:

- Ồ, thế chẳng phải là mẹ đang chat sex với con đó sao. Mẹ chat sex với chính con chứ không phải thằng Minh. Thế sao con còn tức giận mẹ.

Tuấn cãi:

- Nhưng mà mẹ không biết đấy là con. Mẹ nghĩ đó là thằng Minh.

Chị Mỹ Anh quay sang nhìn Liên, chị tủm tỉm cười giống như cuộc chơi này đang diễn ra theo đúng ý của chị. Chị bấm vào điện thoại một dòng chữ rồi đưa trước mặt Liên: Muốn nói gì với Tuấn thì nhắn soạn tin như chị.

Liên hiểu ý nhưng chưa có làm gì, những gì Liên muốn nói thì chị đã nói thay rồi, Liên chỉ gật đầu.

Chị Mỹ Anh lại nói:

- Còn tối hôm qua, tối hôm qua mẹ đã làm gì mà con lại buồn.

Lần này không còn vẻ đắn đo nữa, Tuấn trả lời luôn, có lẽ Tuấn muốn xả những bức bối trong người:

- Mẹ đã để con ngủ phòng khác, không cho con ngủ cùng. Có phải là mẹ định tách con ra để có thời gian mà chat sex với thằng Minh nữa không? Hu hu hu, mẹ thay đổi thật rồi. Mẹ không còn yêu thương con nữa?

Chị Mỹ Anh đứng khỏi ghế, lại gần Tuấn, vỗ vỗ vào hai bên vai Tuấn:

- Đừng khóc, nghe mẹ nói đã. Mẹ để con ngủ phòng riêng là vì con lớn rồi, mẹ sợ ………

Nói đến đây, chị Mỹ Anh ngoảnh lại nhìn Liên, thấy Liên không có ý kiến phản đối chị mới tiếp: Mẹ sợ mẹ sẽ không giữ được mình. Chứ không phải như con nghĩ đâu.

Tuấn nấc nấc vài cái rồi nói:

- Mẹ nói thật không?

Chị Mỹ Anh trở lại ghế ngồi:

- Thật. Thế còn con, sao lúc đó con không kiên quyết đòi ngủ với mẹ. Nếu con đòi, biết đâu mẹ lại cho thì sao.

- Con cũng muốn lắm nhưng con sợ, con sợ làm trái ý mẹ. Mẹ có biết không, lúc nhìn mẹ uống cốc sữa có trộn tinh trùng của con. Lúc đấy con chỉ muốn lao vào ôm mẹ thật chặt, rồi con còn muốn …. hiếp mẹ nữa. Con định làm như thế thật, nhưng cuối cùng con kiềm nén được. Mẹ đang phải chịu khổ vì bố rồi, giờ lại thêm con làm thế với mẹ nữa mẹ sẽ buồn lắm. Con biết mẹ sẽ không mắng con đâu, nhưng con vẫn sợ, con sợ nhất là làm cho mẹ buồn.

Liên cảm động lắm, không ngờ con lại có suy nghĩ như thế đối với Liên. Nó sợ Liên sẽ buồn. Không chủ động, nhưng hành động uống sữa hôm qua của Liên khác gì với mời gọi nó phạm tội hiếp dâm đâu cơ chứ. Mà trong tâm hồn, lúc đó Liên chẳng có ý nghĩ muốn được con hiếp đó sao. Lỗi tại Liên, là lỗi lại Liên.

Chị Mỹ Anh lại hỏi:

- Sao con biết là mẹ sẽ buồn? Biết đâu mẹ cũng muốn được con hiếp thì sao. Mẹ cũng cô đơn lắm, đã lâu rồi mẹ không được làm tình. Sao lúc đó con không mạnh dạn lên.

- Con sợ.

- Thế lần con cho mẹ uống thuốc mê rồi lột trần truồng mẹ ra, làm đủ thứ trên người mẹ, lúc đó con không sợ sao?

À, thì ra là Tuấn đã nói cả chuyện này với chị Mỹ Anh rồi. Giống như Liên đã khai thác được thông tin đó của Minh.

- Lúc đó mẹ không biết gì nên con mới dám.

- Thế sao hôm qua con không làm thế một lần nữa. Con hòa tinh trùng vào sữa rồi, sao không hòa thêm thuốc mê. Hay là con không có thuốc mê.

- Con có, con để nó trong cặp, con cũng định làm thế. Nhưng con sợ lần này mình sẽ không kiềm chế được giống như lần trước. Con sẽ địt mẹ thật chứ không phải chỉ là mơn trớn bên ngoài.

Đến đây thì Liên đã hiểu, Tuấn đã có ý định làm thế nhưng không làm, nó vẫn lo cho Liên, vẫn sợ Liên giận. Hoặc, cũng có thể lý giải, thực tâm nó không muốn làm thế trong tình trạng Liên không biết gì. Tình dục phải từ hai phía, nó mong chờ điều đó sao, cũng có thể lắm chứ.

Liên bấm vào điện thoại của mình mấy chữ rồi giơ ra trước mặt chị Mỹ Anh, chị gật đầu một cái rồi nói với Tuấn:

- Mẹ chờ Tuấn làm điều đó với mẹ, mẹ sẽ không giận Tuấn đâu.

- Thật không hả mẹ. Mẹ sẽ không giận con nếu con địt mẹ chứ?

- Con phải thử mới biết được. Mẹ là phụ nữ, mẹ sẽ không chủ động tấn công con. Con là đàn ông, con phải mạnh mẽ quyến rũ mẹ. Con hiểu không?

- Vâng, con hiểu rồi. Lần sau, con sẽ địt mẹ. Con không thể để mất mẹ vào tay thằng Minh được.

Chị Mỹ Anh gật gù vì sự quyết tâm của Tuấn. Chị cũng không nhìn xem thái độ của Liên lúc đó là thế nào. Không cần soi gương, Liên cũng biết khuôn mặt mình đỏ lựng lên rồi, nó nóng bừng. Tuấn nói sẽ địt Liên vào tuần sau, tức là thứ 6 tới này khi Tuấn đến nhà Liên.

- Cuối cùng mẹ nói cho chàng trai ngốc nghếch của mẹ nghe này, con phải tin mẹ, mẹ không bao giờ là của Minh đâu. Rồi sẽ đến lúc nào đó, mẹ sẽ chứng minh con biết mẹ mãi mãi là của con. Không ai có thể thay thế con trong lòng mẹ.

- Vâng, nói chuyện với mẹ con thoải mái hơn rồi. Con bỏ che mắt ra mẹ nhé.

Chị Mỹ Anh hoảng hồn: Từ từ, chờ một chút, con còn điều gì muốn hỏi mẹ không?

Nói xong chị quay người lại, phất phất tay báo hiệu Liên rời khỏi phòng. Liên cũng biết mình phải nhanh chóng rời đi không thì Tuấn phát hiện ra mất.

Ra khỏi nhà chị Mỹ Anh, Liên thở phù phù, lấy xe, trên đường trở về chỗ ở, Liên cứ nghĩ mãi đến cái hẹn thứ 6 tuần sau. Tuấn nói, nó sẽ địt Liên một cách thực sự. Sao tự nhiên Liên thấy mong chờ quá vậy.

--- Hết chương 21 ---​