Chương 28: Anh trường ơi! anh chết với em

5658 Chữ Cài Đặt
Chương 28: Anh Trường ơi! Anh chết với em

“Tít tít tít tít”, những tiếng kêu “tít” liên tục vang lên trong đầu Liên. Không biết đó là những tiếng kêu gì. Liên đang ở đâu, thiên đường hay địa ngục? Liên còn sống hay đã chết? Liên nhớ lại, mình đã đẩy Hoàng trước mũi chiếc oto tải và mình không còn biết gì nữa.

Liên cố gắng mở mắt ra để nhìn thế giới xung quanh xem là mình đang ở đâu? Một mầu trắng toát, rất nhiều thiết bị y tế ở trong phòng. Liên cố gắng cựa mình nhưng không được, chân và tay đều bị bó bột, cứng ngắc. Không có ai ở xung quanh.

Vậy là Liên còn sống, Liên đang ở trong bệnh viện. Để Liên nhớ lại xem nào? Nhớ rồi. Lúc đó, khi nhìn thấy Hoàng đứng trước chiếc xe tải đang lao nhanh đến, Liên đã chạy lại và đẩy cậu ta ra, sau đó Liên bị xe tải đâm rồi ngất đi, giờ mới tỉnh lại. Không biết từ lúc đó đến bây giờ là bao lâu. Nhưng chắc là cũng không lâu đâu nếu Liên không nhầm thì đây là phòng hồi sức tích cực, chắc là Liên vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nào đó. Liên ngoáy đầu nhìn xung quanh, xem có ai không để hỏi xem tình hình như thế nào. Liên vẫn lo cho anh Trường, không biết Hoàng có thực hiện lời hứa không. Liên cũng chưa làm gì cho cậu ta, chỉ hy vọng mình cứu cậu ta một mạng thì cậu ta sẽ thương tình mà giúp cho Liên.

Thế rồi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Liên:

- Chị tỉnh rồi à?

Liên nhìn thấy một cô gái còn khá trẻ, mặc áo y tá bệnh viện. Liên gật đầu. Muốn mở miệng để trả lời nhưng khó quá.

- Chị còn nhớ mình là ai không?

Liên lại gật đầu, chắc cô y tá sợ Liên bị thương ở đầu, mất trí nhớ nên hỏi như vậy đây mà.

- Chị chờ một chút, để em gọi bác sĩ đến khám cho chị nhé.

Liên gật đầu. Cô y tá rời đi, vài phút sau thì có một bác sĩ nữ đến khám cho Liên. Bác sĩ đặt ống nghe vào ngực Liên, rồi lại luồn ống nghe ra sau lưng, soi đèn vào mắt Liên:

- Em vẫn nhớ được những gì xảy ra chứ?

Bác sĩ hỏi Liên, Liên gật đầu trả lời. Liên muốn hỏi là mình nằm đây lâu chưa nhưng không tài nào mà hỏi được.

Bác sĩ lại nói tiếp:

- Em không sao cả rồi, chỉ bị gãy 2 chân và 1 tay, chị đã bó bột lại cho em rồi. Chắc khoảng nửa tháng nữa mới có thể tháo bột được. Cũng may không bị tổn thương đến não. Cố gắng nói chị xem nào. Sẽ đau hàm một chút đấy.

Liên gồng cơ hàm, đau thật, cuối cùng cũng nói ra được một chữ:

- Vâng.

Tiếng chưa rõ ràng lắm nhưng cũng gọi là nghe được.

- Tốt rồi. Giờ chị chuyển em về phòng điều trị. Người nhà em đang mong lắm đấy.

Bác sĩ đi ra khỏi phòng. Một lúc sau Liên được cô y tá vừa nãy đẩy đi. Qua mấy hành lang cuối cùng vào trong một phòng điều trị. Phòng này chỉ có mình Liên, nhìn các biển quảng cáo thì Liên biết đây là bệnh viện Vinmec, một bệnh viện hạng sang ở Hà Nội. Không biết là ai đưa Liên vào đây. Nếu Liên đoán không lầm thì có thể là chị Dung. Vì lúc xảy ra sự việc là ở nhà chị Dung.

Một lúc sau thì có tiếng mở cửa. Có một người đi vào. Liên nhìn ra cửa thì nhận ra, đó là chị Dung, chị vẫn mặc đồ vest như phong cách của chị, chị cầm theo cái túi xách của Liên.

Hai chị em nhìn nhau, không cần nói cũng biết, cả hai người đều có rất nhiều điều muốn nói với nhau. Đặc biệt là Liên. Người Liên muốn gặp nhất lúc này là Hoàng để hỏi xem chuyện của anh Trường như thế nào. Liên bị nông nỗi này mà không giúp được gì cho chồng thì Liên thấy uổng công quá. Như hiểu được tâm ý của Liên, chị Dung mở lời trước:

- Chị xin phép người nhà em vào thăm em đầu tiên. Chị không biết nói gì với em cả, chỉ biết là chị cảm ơn em rất nhiều. Đáng lẽ ra người nằm đây giờ này là thằng Hoàng chứ không phải là em.

Liên không quan tâm đến chuyện này cho lắm, cố gắng nặn ra điều mình muốn hỏi:

- Anh ….. Trường?

- Em yên tâm, giờ Hoàng đang cùng với gia đình dì Út lên cơ quan công an để rút đơn. Chiều nay Trường sẽ được về nhà.

Nghe đến đây, tự nhiên nước mắt Liên trào ra, Liên hạnh phúc quá, vậy là mọi hy sinh của mình đã có ích. Hoàng có lẽ đã vì Liên cứu mạng cậu ta mà giúp Liên. Liên gật đầu như trút mọi nỗ khổ cực của mình mấy ngày qua. Khi quyết định đi gặp Hoàng, Liên đã xác định mình sẽ phải hy sinh bản thân mình để đáp ứng Hoàng, sau đó sẽ uống thuốc ngủ để tự vẫn. Cái chết là xác định rồi. Anh Trường đã được cứu, Liên thì vẫn còn sống. Mà hơn thế nữa, Liên vẫn giữ được bản thân mình, không thấy có lỗi với anh Trường, với Tuấn. Vậy là quyết định cầu cứu chị Dung của Liên đã đúng. Trong bước đường cùng, Liên đã tự tìm ra được con đường sống duy nhất.

Liên không nói được gì, chị Dung lại nói tiếp:

- Em là một người phụ nữ can đảm, sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì chồng. Chị rất nể phục em. Chị đã nói chuyện với Hoàng, hai mẹ con chị đã nói chuyện với nhau rất nhiều cả đêm hôm qua. Chị đã hiểu ra nhiều điều. Nhất là đứng trước lằn ranh giữa sống và chết, giữa được và mất, chị nhận ra được mình thực sự quá vô tâm. Hoàng đã kể cho chị nghe chuyện của em, lý do tại sao em phải đến biệt thự với Hoàng. Chị khâm phục em, nếu là chị, chưa chắc đã dám làm như em. Có phải em định sau khi thực hiện với Hoàng thì sẽ uống thuốc ngủ tự vẫn phải không? Chị thấy trong túi em có rất nhiều thuốc ngủ liều cao.

Liên lại gật đầu xác nhận, vẫn là câu nói mà Liên đã từng nói với chị lúc chuẩn bị đuổi theo Hoàng, giờ Liên lặp lại:

- Hoàng …. là ….. một đứa … trẻ ….. đáng thương.

Một người có trải nghiệm với con mình như Liên, như chị Mỹ Anh và Thùy Trâm mới có thể hiểu hết được sự đáng thương của Hoàng, không nhiều người hiểu được như vậy, kể cả chị Dung trước mặt Liên đây cũng chưa chắc đã hiểu được. Nếu chỉ nhìn vào một mặt, người ta sẽ đánh giá Hoàng không ra gì, biến thái, điên rồ, thủ đoạn. Làm mọi cách để ép buộc người khác làm điều mà người ta không muốn.

Nếu như “3 chàng lính ngự lâm” kia không được mẹ phát hiện sớm, không được mẹ quan tâm “chữa bệnh” cho sớm thì chúng sẽ đi đến bước nào? Gần nhất là chúng có ý định chuốc thuốc mê cô giáo chủ nhiệm rồi hiếp, sau đó thì sẽ còn kinh khủng hơn nữa. Cũng may vẫn còn kịp. Còn Hoàng thì không được như chúng nó, tích tụ lâu ngày mới làm ra hành động như thế đối với Liên. Hoàng vẫn là đáng thương hơn đáng giận.

- Chị nghĩ thấu rồi, Hoàng như vậy đúng là cũng có một phần lỗi của chị. Chắc em cũng hiểu sau khi nghe Hoàng nói, hồi trẻ, chị đã quá vô tâm và vô tư khi bên cạnh mình có một cậu con trai. Nhưng giờ không sao rồi, mẹ con chị sẽ sang một trang mới, Hoàng chắc chắn sẽ không bao giờ làm hại em và bất cứ người nào khác nữa đâu. Hoàng nhờ chị chuyển tới em lời xin lỗi sâu sắc nhất của nó và lời cảm ơn vì em đã cứu nó. Tới này, chị sẽ cho Hoàng chuyển sang điều hành một công ty khác, chị sẽ thay Hoàng làm chủ tịch của Công ty Mỏ, Trường sẽ vẫn làm Giám đốc.

Vậy là chuyện của anh Trường, chuyện của Hoàng đã được giải quyết, Liên cho đó là một cái kết viên mãn cho tất cả mọi người.

Vì không nói được gì nhiều nên Liên gật hoặc vâng khi nói chuyện với chị Dung thôi. Chị cũng muốn nói nhiều hơn nữa nhưng vì sợ Liên mệt nên cũng vắn tắt. Chị nói toàn bộ chi phí điều trị của Liên ở bệnh viện Vinmec này chị ấy sẽ chi trả, nếu Liên cần thêm gì thì chị sẵn sàng đáp ứng vô điều kiện. Mà Liên có ham hố gì cái bệnh viện này đâu, chỉ mong được nhanh xuất viện về nhà thôi.

-------

Khi chị Dung đi ra ngoài thì bố, cô Hằng và Tuấn vào. Vừa vào đến nơi, Tuấn đã òa khóc khi nhìn thấy mẹ bị băng bó cả chân lẫn tay, cũng may đầu không bị làm sao.

- Hu hu hu !!!! Mẹ ơi ….. mẹ có đau không?

Liên cũng rớm nước mắt theo con, chắc thằng bé đau lòng khi nhìn mẹ ra nông nỗi này lắm. Mẹ con thương nhau, quấn nhau từ bé. Tuấn có vô tình đứt tay thôi Liên cũng xót đến mấy ngày. Giờ đây thấy mẹ băng trắng đầy người, bảo sao thằng bé không khóc cho được.

Tuấn cầm tay Liên, Liên cũng cố gắng mà bóp lại tay con, vì có đông người không tiện nói những điều riêng tư, mẹ con bóp tay nhau như thay điều muốn nói.

- Mẹ …. không ….. đau ….. nín …. đi …… lớn …. rồi.

Đến lượt bố chồng Liên:

- Sao con khổ thế hả Liên? Vì cứu chồng mà mạng sống cũng không thiết. Lại còn định ……

Bố không nói tiếp, chắc bố biết điều gì đó từ chỗ chị Dung hoặc từ “di vật” mà Liên để lại cho bố con anh Trường. “Di vật” đó Liên để trên bàn phấn, rất có thể bố đã đọc được nó.

Cô Hằng an ủi:

- Cố gắng nhanh khỏe lại nhé, về nhà cô nấu xôi cho mà ăn. Bố cháu và thắng Tuấn lo lắng cho cháu lắm. Từ tối hôm qua nhận được tin cháu bị tai nạn trong bệnh viện, cô và mọi người đã ở đây suốt chờ cháu tỉnh lại. Giờ thì không sao rồi. Mọi chuyện sẽ qua thôi.

Liên nhìn cô gật đầu, Liên đã coi cô là thành viên của gia đình rồi. Chuyện lần này, cô cũng sắn tay áo vào cùng với bố và Liên. Sẵn sàng cho vay tiền để Liên lo việc cho anh. Tâm ý của cô đối với bố đã thể hiện rõ trong lúc này. Sau đây, Liên phải là cầu nối để ông bà chính thức đến với nhau mới được, cái USB Liên vẫn cất trong ngăn kéo bàn làm việc, có khi phải đưa cho cô coi như chất xúc tác tình yêu mới được. Đảm bảo cô sẽ muốn thử.

Liên nhìn bố:

- Anh …… Trường ……….

Bố cướp lời Liên:

- Cái chị Dung vừa rồi đã nói với bố rồi. Nhà họ sẽ rút đơn kiện, khả năng chiều nay là thằng Trường được thả về.

Nghe anh Trường được về, Liên vừa mừng vừa lo, mừng là anh không phải chịu án 10 năm tù. Lo là không biết anh khi biết chuyện Liên đã định làm với Hoàng thì sẽ như thế nào? Có giận vì Liên đã không nghe lời anh đi cầu cạnh người ta không? Ây zà, đành phải phó mặc cho số trời thôi. Liên đã làm hết sức mình, giờ nghĩ lại, nếu được lựa chọn một lần nữa, Liên vẫn sẽ chọn cách ấy, vì cũng chẳng có cách nào khác.

Thế rồi, cả buổi sáng, bố, cô Hằng và Tuấn ở trong phòng bệnh với Liên, nói chuyện nhiều thứ linh tinh. Liên muốn nói riêng với Tuấn vài câu mà không được vì đông người không tiện. Từ tối hôm thứ 6 tuần trước, mẹ con đã là của nhau, sau hôm đó thì xảy ra chuyện của anh Trường nên Liên cũng không nhắc lại. Giờ là thứ 4, tức là 5 ngày đã trôi qua, tự nhiên Liên thấy nhớ nhớ cái khoảnh khắc ấy với con. Nhắc đến chuyện đó mới nhớ, Liên cảm nhận ở háng mình, ơ, bị đóng bỉm à? Chắc là bác sĩ đã đóng bỉm vì Liên không tiện vệ sinh cá nhân đây mà. Chết tiệt thật, lớn bằng từng này rồi còn bị đóng bỉm. Ghét thế.

Đến trưa thì bố và Tuấn về. Bố nói bố muốn đến chỗ đồn công an để đón anh Trường, còn Tuấn về để đi học chiều, đã nghỉ buổi sáng rồi. Tuấn cứ nằn nỉ muốn ở lại cùng mẹ nhưng Liên không cho, bắt về đi học. Việc học là quan trọng nhất, với lại ở đây cũng không giúp được gì nhiều, mọi thứ cần thiết đã có bác sĩ và y tá họ chăm rồi. Mãi Tuấn mới chịu về, nói là học xong sẽ đi thẳng đến bệnh viện luôn.

Có cô Hằng ở lại, cô bảo cô sẽ nghỉ bán hàng đến khi Liên ra viện mới thôi, cô là đàn bà cũng tiện chăm sóc cho Liên vì nhà Liên toàn cánh đàn ông. Liên gật gù đồng ý, không phải là cần sự chăm sóc của cô cho lắm mà là vì không muốn phụ tấm lòng của cô, sợ cô nghĩ Liên giữ khoảng cách với cô. Trong thời gian cô ở đây, Liên cũng muốn nhỏ to tâm sự với cô, hy vọng sẽ thúc đẩy mối quan hệ với bố, cho hai người sớm về với nhau.

-------

Đến tận chiều tối, vẫn chỉ có cô Hằng ở trong phòng cùng với Liên, cô cháu rủ rỉ nói đủ thứ chuyện. Cô nói là chính vì Liên không nói được nhiều, mở miệng ra là hàm lại đau. Cô nói nhiều chuyện lắm, chuyện đông, chuyện tây, rồi cả chuyện hồi cô còn thiếu nữ, lập gia đình đến chuyện sau này khi chồng cô mất. Chắc cô muốn làm cho Liên đỡ buồn đây mà.

Nói chuyện với cô nhưng Liên cứ ngóng ra cửa, buổi chiều nay anh Trường được thả, hy vọng anh sẽ đến thăm Liên luôn. Liên nhớ anh. Vợ chồng xa nhau lâu như vậy, Liên rất nhớ anh, muốn gặp anh, nói chuyện với anh để hai vợ chồng được làm hòa như xưa. Nhưng chờ mãi chẳng thấy, chiều muộn rồi mà vẫn chưa thấy.

- Ngóng Trường hả?

Chắc cô thấy Liên thỉnh thoáng lại ngó ra cửa nên cô đoán được tâm ý của Liên nên cô hỏi như vậy.

Liên gật đầu:

- Vâng ạ.

- Bố cháu nhắn tin là Trường đã về nhà. Nhưng chắc là còn mệt chưa vào thăm cháu được. Cháu đừng sốt ruột. Sau bao chuyện xảy ra, Trường sẽ hiểu được tấm lòng cháu dành cho mình mà thôi. Vợ chồng sống với nhau không tránh khỏi có chuyện này chuyện nọ. Nhưng rồi sẽ hiểu ra cả mà thôi. Ở cả cái xóm nhà mình, ai cũng thấy vợ chồng cháu đẹp đôi, chồng giỏi vợ đẹp con ngoan.

Cô lại an ủi Liên rồi, cô có lẽ không biết được nguyên nhân bất hòa của vợ chồng Liên, nếu cô biết thì sẽ không có suy nghĩ tích cực như vậy đâu.

--------

Đến tầm 7 giờ tối, bố và Tuấn đến. Anh Trường không đến. Bố mang theo cháo trắng cho Liên, mang theo cơm tối cho cô Hằng. Bố và Tuấn đã ăn ở nhà rồi. Tuấn xúc cho Liên từng thìa cháo còn bố thì nhìn cô Hằng ăn cơm, ông nịnh bà ăn nhiều vào mà Liên thấy buồn cười, như đôi trẻ trâu vậy.

Ăn xong, Liên hỏi bố:

- Anh Trường có khỏe không ạ?

Nhìn khuôn mặt buồn rầu của Liên, bố thở dài, tiếc không thể đập cho thằng con có lớn mà không có khôn của mình một trận:

- Nó thì khỏe, nhưng chắc chưa hoàn hồn nên ru rú ở nhà. Chắc sáng mai nó vào đây. Nó mà không vào thì bố đập cho một trận.

Ông nửa đùa nửa thật như vậy để an ủi Liên. Liên hiểu như thế.

Đến hơn 10 giờ thì bố chở cô Hằng về. Cô muốn ngủ lại nhưng Liên nói buổi đêm không cần, cô cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo, sáng mai cô lại đến với cháu. Tuấn thì ở lại ngủ cùng mẹ, sáng mai đi học luôn, cu cậu mang theo cả sách vở và quần áo đồng phục rồi. Trong phòng cũng rộng, Tuấn có thể mượn của bệnh viện một cái giường phụ là ngủ được.

Khi bác sĩ kiểm tra lần cuối cùng, cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai mẹ con. Liên gọi Tuấn:

- Lại đây con?

Tuấn ngồi ở mép giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay mẹ:

- Mẹ có đau chỗ nào không?

Nói không đau là không đúng, giờ Liên thấy nhức nhức ở 2 cẳng chân vì cả hai đều bị bó bột kín mít. Tay thì đỡ hơn một chút, bị bó bột ở tay phải thôi, tay trái không bị sao, chỉ bị trầy xước. Cũng may mặt còn nguyên. Nhưng Liên nói giảm để con đỡ lo:

- Mẹ không đau, chỉ khó chịu vì không cử động được. Lo cho mẹ lắm hả?

Tuấn gật đầu, mắt hoe đỏ, chắc lại trực khóc. Gớm đàn ông đàn ang gì mà hơi tí là khóc. Mà cũng đúng thôi, Tuấn mới 15 tuổi, vẫn còn bé mà. Hì hì hì hì! Bé mà cái ấy to thế.

- Vâng, con lo cho mẹ lắm, chỉ sợ mẹ bị làm sao thì con không biết sống như thế nào.

Vì chỉ có hai mẹ con, Liên cũng mạnh dạn trêu ghẹo:

- Thì ngoài kia còn bao nhiêu phụ nữ, không có mẹ thì ối người chăm sóc cho con mà lo gì.

Tuấn biết mình bị trêu, ngượng ngùng đáp lại:

- Chả ai bằng mẹ.

Liên bóp chặt tay con hơn một chút, chắc mặt đỏ lừ:

- “Nhớ” mẹ không?

Tuấn lờ mờ hiểu được ý của mẹ, Liên lén nhìn xuống háng con, thấy động đậy, biết ngay mà, mẹ thế này cũng không có tha. Mới có nói một câu mà đã phản ứng rồi:

- Có …. ạ.

Liên nháy mắt:

- Đợi mấy hôm nữa, mẹ khỏe lại ….. mẹ đền …..

Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười. Một khi đã là của nhau một lần, sẽ là của nhau mãi mãi. Liên đã xác định, Tuấn là một người đàn ông của đời mình.

-----------

7 giờ sáng ngày hôm sau. Giờ chỉ có một mình Liên ở trong phòng bệnh. Tuấn đi học lúc 6:30 rồi. Vì bệnh viện ở xa nên phải đi học sớm hơn bình thường một chút. Y tá cũng vừa mới ở đây về. Họ đến thay …. bỉm cho Liên. Nghĩ mà buồn cười. Như thay bỉm cho em bé luôn. Cứ khoảng 4 tiếng là họ thay một lần. Mỗi lần thay đều lấy khăn ướt lau “cô bé” đến sạch mới thôi. Ơn giời, y tá là nữ Liên mới để cho họ làm thế với mình, chứ là y tá nam thì còn lâu Liên mới cho làm nhá. Mà nghĩ cũng vui, cô ý tá trẻ măng, chắc chỉ tầm 25, 26 tuổi là cùng, vừa lau lồn cho Liên vừa tủm tỉm cười, mặt lại đỏ ửng nữa chứ. Liên trêu, hỏi tại sao em cười, cô bé ấy còn nói: Vì cháu thấy của cô … đẹp quá, hơn cả của cháu.

Cha bố nhà cô y tá, Liên giữ gìn bao năm mới được như vậy. Chứ cứ như bọn trẻ tụi cháu, dùng như phá ấy thì lấy đâu ra mà đẹp. Vui một chút như vậy thôi, chứ Liên đang nghĩ tới anh Trường, không biết sáng nay anh có vào thăm Liên không? Liên muốn gặp anh lắm rồi. Vợ chồng giận nhau Liên bứt rứt lắm.

À phải rồi, không được gặp anh, nhưng Liên có thể nhìn thấy anh mà. Không biết giờ này anh có ở nhà không? Liên lấy máy điện thoại, hôm qua Tuấn đã xạc pin đầy, rồi bắt wifi của bệnh viện, nói là mẹ dùng điện thoại đọc báo cho đỡ buồn.

Liên đăng nhập vào camera, chọn Cam3, cảnh phòng khách và một nửa phòng bếp hiện ra. Liên thấy bố đang ở chỗ ghế sa-long, trên bàn uống nước là cái cặp lồng, chắc là ông dậy sớm nấu cháo rồi mang đến cho Liên đây mà. Bố tốt thật.

Ông cứ ngập ngừng nửa muốn đi ra cửa, nửa lại nhìn lên cầu thang, chắc ông chờ xem anh Trường có xuống không. Nhưng chờ mãi không thấy anh Trường xuống, ông bèn đi lên cầu thang.

Khoảng 1 phút sau ông lại xuống, rồi ngồi ở ghế, chắc ông đang đợi anh Trường.

Tầm 10 phút sau anh Trường xuống. Liên thất vọng, anh vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, không có biểu hiện là muốn vào viện thăm Liên.

Rồi tiếng bố vang lên:

- Thế anh có định đi thăm cái Liên không? Nó ngóng anh lắm.

Anh Trường ngồi phịch xuống ghế, vô hồn:

- Ông thích thì ông vào mà thăm.

Giọng nói của anh chua chua, lại mang theo ẩn ý trách móc “chuyện kia”. Chắc bố cũng hiểu ra điều ấy, Liên xem qua Cam mà Liên còn nhận ra nữa là trực tiếp như bố.

Ông hùng hổ đứng dậy, đi về anh Trường, rồi ông giơ thẳng tay lên: “Bốp”, Liên nghe rõ tiếng bố bạt tai anh Trường, rất mạnh, anh Trường ngã dúi sang một bên. Chưa kịp phản ứng gì thì giọng ông oang oang:

- Thằng đầu đất này, não mày bị chó ăn à. Mày còn dám giở cái giọng đấy ra với tao. Tao tưởng mày có ăn có học thì có khôn. Không ngờ mày ấu trĩ như vậy. Để ông già này hôm nay nói cho mày biết hết. Tao đã nhịn, đã chịu đựng mấy chục năm nay rồi, không định nói ra nhưng mày ngu như chó nên tao phải nói.

Không lẽ bố định nói cái gì đó bí mật, là bí mật gì đây. Liên chăm chú theo dõi.

Anh Trường cãi lại:

- Ông định nói cái gì. Đừng có nói với tôi là ……

Nhưng anh Trường chưa nói hết câu, bố đã nhảy xổ vào:

- Câm mồm. Đúng. Đêm hôm đó, tao đã hiếp cái Liên. Nhưng tao khẳng định là cái Liên không biết đó là tao, nó luôn miệng gọi tên mày. Tao có lỗi, tao đã nhận lỗi. Nhưng người tao có lỗi là cái Liên, là thằng Tuấn chứ không phải là mày. Mày biết tại sao không? Vì mày, mày …… mày …… quan hệ vợ tao, cũng là mẹ mày mấy chục năm trời mày đã thấy có lỗi với tao một lần nào chưa?

Liên để rơi điện thoại phịch xuống giường. Bố vừa nói cái gì? Cái gì mà “mày quan hệ với vợ tao, cũng là mẹ mấy chục năm trời”. Chuyện này là sao? Liên vẫn biết bố có bí mật nào đó, nhưng có đánh chết Liên cũng không thể nghĩ tới chuyện này. Anh Trường và mẹ chồng Liên, hai người đó quan hệ tình dục với nhau, họ là mẹ con đấy, như Liên và Tuấn, không chỉ một lần mà là …. mấy chục năm trời. Sao lại như thế được. Chuyện gì xảy ra thế này, bố có nói thật không? Hay là bố bịa ra để uy hiếp anh Trường, để xóa đi lỗi lầm của bố đêm hôm đó với Liên?

Liên run run cầm điện thoại lên, Liên phải tiếp tục nghe câu chuyện này, xem sự thực là như thế nào.

Anh Trường lảo đảo đứng dậy:

- Bố ….. bố ….. bố …. Sao bố biết chuyện này. Mẹ … nói ….

Bố trở lại ghế ngồi, ông đã bình tĩnh hơn thì phải, có cảm tưởng, khi ông nói ra được điều này cũng là trút đi được gánh nặng. Hai tay ông vuốt vuốt mặt, giọng ông đã dịu đi so với lúc trước, có lẽ ông đã đau khổ khi nhớ lại những điều đó:

- Không muốn ai biết trừ phi đừng có làm. Từ lúc mày bằng thằng Tuấn bây giờ mày và mẹ mày đã quan hệ với nhau tao đã biết rồi. Lúc đó tao đau khổ lắm, tao chỉ muốn đâm chết mẹ con mày thôi. Nhưng tao lại nghĩ, mẹ mày và tao tuy là vợ chồng nhưng không có tình yêu, quan hệ vợ chồng lạnh nhạt nên mẹ mày mới thế. Lúc đó mẹ mày là giáo viên, tao thì công tác ở xã, chuyện vỡ lở ra thì cả nhà chỉ còn nhảy sông mà tự tử. Tao ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua. Nhưng rồi khi tao biết được mẹ con mày yêu nhau thực sự chứ không đơn thuần là sinh lý nữa. Lúc đó tao quyết định mắt nhắm mắt mở cho mẹ con mày duy trì mối quan hệ loạn luân này. Đến tận lúc mẹ mày chết hai người mới dừng lại. Tao nói đúng không?

Anh Trường chết lặng, rơi người ngồi xuống ghế.

Vậy là chính xác rồi, anh Trường và mẹ cũng đã xảy ra mối quan hệ loạn luân, giống như Liên và Tuấn. Theo như lời bố nói, mối quan hệ này duy trì rất nhiều năm, đến tận lúc mẹ chết, như thế có nghĩa là khi anh Trường lấy Liên làm vợ, mối quan hệ này vẫn duy trì. Giờ nghĩ lại tình cảm của mẹ con anh Trường, Liên mới thấy đúng là có vấn đề. Nhưng lúc đó Liên không bao giờ nghĩ đến chuyện đến mức độ ấy, không có đủ kinh nghiệm và trải nghiệm để nhận ra vấn đề ấy. Nếu là bây giờ thì sẽ khác.

Nếu như là trước kia, trước khi xảy ra chuyện với Tuấn mà Liên nghe được chuyện này, Liên sẽ sốc lắm, có thể sẽ không bao giờ chấp nhận được. Nhưng bây giờ Liên và Tuấn đã có quan hệ tình dục rồi, Liên cũng không bị sốc cho lắm, chỉ ngạc nhiên thôi, thậm chí ở một góc nào đó còn mừng, bởi vì sao, vì Liên sẽ cảm thấy mình đỡ có lỗi hơi với anh Trường.

Nghiệp là đây sao? Anh Trường là bố, giờ đến Tuấn là con. Cả hai cùng có một mối quan hệ loạn luân với mẹ đẻ. Loạn Luân có tính di truyền là thật à?

Mà bố cũng thật phi thường, bao nhiêu năm chứng kiến chuyện ấy mà bố nhẫn nhịn được, kể cũng là tài, quá tài. Liên thêm hiểu hơn về người bố chồng của mình.

Sau một phút, anh Trường quỳ xuống trước mặt bố. Chắc anh cũng hiểu được điều mà Liên vừa hiểu ra. Sự hy sinh của bố đến tận giờ thì nước biển Đông không so sánh bằng.

- Bố ơi con xin bố, xin bố hãy tha thứ cho con. Con …. Con ……..

Bố lẳng lặng, giọng trầm xuống:

- Tôi không tha thứ cho anh, không tha thứ cho mẹ anh thì giờ này tôi còn ở đây sao? Tôi còn lên đây ở với anh sao. Ở đời, cái chữ tình nó nặng lắm. Nó rơi vào anh và mẹ anh tôi cũng không trách được. Nó là cái số phận rồi. Tôi cũng định sống để bụng, chết mang theo chuyện này, nhưng thấy anh cứ canh cánh trong lòng chuyện xảy ra giữa tôi và cái Liên nên tôi mới nói. Cái Liên nó thực sự không như anh nghĩ đâu. Nó không phải là đứa lăng loàn. Anh biết rồi đấy, vợ anh đẹp người, đẹp nết, mười người thì mười người quý. Nó có tính đấy thì vợ chồng anh ở với nhau được đến giờ này không. Chuyện với tôi thì nó là kẻ bị hại. Còn chuyện vừa rồi anh được cứu. Tôi biết anh suy nghĩ rằng cái Liên phải đánh đổi thân xác để cho anh được tự do, anh không chấp nhận chuyện đấy. Anh có biết mấy ngày anh ở tù, cái Liên đã phải lo lắng, tất tả thế nào không? Nó kể hết với tôi, rằng ai đã ra điều kiện này điều kiện nọ cho nó. Tôi biết nó đã lựa chọn hy sinh bản thân mình để cứu anh, kèm với đó là cái chết. Một người vợ sẵn sàng đổi tính mạng để lấy bản án 10 năm tù cho chồng, anh không trân trọng nó, không coi nó là vợ thì anh không còn là con người nữa. Anh không xứng với nó. Đây anh đọc đi. Đây là thư nó để lại cho bố con anh trước khi đi đấy. Đọc đi để hiểu vợ mình hơn.

Nghe bố nói mà Liên khóc. Bố hiểu Liên quá, hiểu hơn cả chính Liên hiểu bản thân mình. Bố đã thay Liên nói với anh tất cả những gì mình muốn nói. Đúng, bao nhiêu năm nay, Liên vẫn luôn luôn là một người vợ tốt của anh. Điều duy nhất mà Liên cảm thấy có lỗi với anh chính là mối quan hệ với Tuấn. Nhưng Liên không hối hận vì điều ấy, chuyện Liên đã quyết định làm, đã chủ động làm thì sẽ không hối hận. Cuộc đời Liên đến giờ phút này có 2 người đàn ông quan trọng nhất, đầu tiên là anh Trường, thứ nữa là Tuấn, cả hai Liên đều sẽ yêu thương và trân trọng.

Anh Trường cầm bức thư mà Liên đã để lại trên bàn phấn trước khi đi gặp Hoàng. Trong thư, Liên cũng nói rõ ý định của mình là sau khi đáp ứng điều kiện của Hoàng, Liên sẽ tìm đến cái chết để tạ tội với anh.

Anh Trường đọc xong thư, anh như biến thành một con người khác, con người mà Liên vẫn thường nhớ về anh, một người chồng hết lòng yêu thương vợ. Có lẽ, sau tất cả, anh đã hiểu ra mọi chuyện. Mọi gút mắc trong lòng anh đã được giải quyết, anh lại trở lại là chính mình.

- Bố, con đã hiểu ra rồi. Con có lỗi với Liên quá. Bố chờ con một tí, con lên thay quần áo rồi vào viện với vợ con.

Bố tủm tỉm:

- Nhanh lên, cầm cặp lồng cháo này vào đút cho cái Liên nó ăn, giờ này chắc là nó đói rồi. Tôi sang đón cô Hằng rồi vào sau.

- Vâng, để con mang vào. À mà bố ơi, chuyện con với mẹ, bố đừng nói cho Liên biết.

Bố gật gù:

- Anh không nói thì nó sẽ không biết.

Nói xong, anh Trường tót lên cầu thang. Bố thì đi ra khỏi Cam, chắc là sang đón tình yêu vào viện với bố.

Hai người đàn ông thống nhất là giấu Liên, nhưng cả hai đều không ngờ, Liên đang nhìn chằm chằm vào họ, nghe không sót một từ.

Liên tắt điện thoại, mỉm cười. Sau bao nhiêu đau khổ, cuối cùng Liên cũng được hưởng hạnh phúc rồi. Anh Trường chắc chắn sẽ trở lại như xưa, Liên sẽ lại có một người chồng hết mực yêu thương vợ, sẽ có một gia đình ấm êm mà bao nhiêu năm nay Liên vẫn có.

À mà không! Không thể như thế được. Không thể dễ dàng như thế được. Anh Trường đã đánh Liên túi bụi làm mặt Liên xưng vù lên gần 1 tháng mới khỏi. Rồi cũng vì anh Trường mà Liên phải nằm bệnh viện thế này.

Anh Trường ơi, giờ em đã biết bí mật của anh rồi. Anh loạn luân với mẹ, anh yêu mẹ như tình yêu nam nữ à? Thảo nào, cái lần mà thằng Tuấn lên nhìn mẹ thử áo dài mới, nó cửng tếu lên. Lúc đó anh phát hiện ra, anh bắt Liên mặc áo dài rồi anh địt Liên điên cuồng, lúc đó anh hưng phấn lắm. Giờ Liên đã lý giải được rồi. Anh Trường ơi, anh chết với em.

Một kế hoạch hoàn hảo vừa nảy ra trong đầu Liên.

--- Hết chương 28 ---​