Chương 3:

""Mẹ ơi, đau...""

Tiếng nghẹn ngào của cô bé như thú nhỏ cuối cùng làm Ngụy Phượng Chi lấy lại tinh thần.

Nước mắt Ngụy Tiểu Ngư rơi xuống, trên cánh tay trần trụi bên ngoài bị mình véo ra dấu đỏ vô cùng chói mắt.

Vẻ mặt Ngụy Phượng Chi nghiêm nghị nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó thấp giọng khiển trách ""Ngậm miệng, không được khóc""

Nghe vậy, Ngụy Tiểu Ngư nghe lời cắn cánh môi, không muốn làm mẹ tức giận, nhưng cô bé không biết âm thanh loáng thoáng muốn ngừng mà không ngừng được rơi vào trong tai Ngụy Phượng Chi càng làm cho lòng người thấy phiền.

Nếu là trong quá khứ, Ngụy Phượng Chi đã sớm tát cho một bạt tay.

Nhưng cô ta biết hiện tại không được.

Vì đây không phải trong căn nhà rách nát kia, mà là ở nhà họ Mạnh.

Nhà vệ sinh trong nhà họ Mạnh còn to hơn cái ổ rách nát của hai mẹ con trước đây.

Người phụ nữ đảo mắt một vòng chỉ thấy phòng lớn xa hoa như trong TV, trong mắt xẹt qua chút lòng tham.

""Ngoan ngoãn chút"" Ngụy Phượng Chi đứng dậy tìm quần áo mang theo trong hành lý cho Ngụy Tiểu Ngư ""Thử đi lấy lòng Mạnh Dịch Dương, còn Mạnh lão gia nữa...Không, không phải, không cần lấy lòng, vẫn nên cách xa bọn họ ra một chút, thật không hiểu sao tao lại mang theo con nhỏ vướng víu như mày theo nữa, thật đúng là...""

Người phụ nữ lầm bầm, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu mắng chửi không lịch sự lắm.

Vì cô ta đưa lưng về phía cửa khép hờ cho nên không để ý có người tới.

Là Mạnh Dịch Dương.

Ngụy Tiểu Ngư nhìn thấy.

Chú đẹp trai ngày đó đưa cô bé đến cửa hàng đồ ngọt.

""Tao nói rồi, hồi đó tao nên quăng mày vào cô nhi viện""

Ngụy Tiểu Ngư há miệng muốn nhắc nhở Ngụy Phượng Chi, nhưng Mạnh Dịch Dương hơi nhàn nhạt lườm cô bé, sau đó đưa ngón tay đến bên môi ra hiệu ""Suỵt""

""Nếu không phải vì dẫn theo mày thì bà đây nhất định có thể gả vào một nhà khá giả""

""Mà thôi quên đi, làm gì còn người nào trong sạch mà tốt hơn được nhà họ Mạnh chứ?"" Ngụy Phượng Chi không chú ý động tĩnh phía sau mà lặp đi lặp lại, thật vất vả tìm tới một bộ áo dài tay mỏng dành cho trẻ em trong đống đồ của mình. ""Haiz cuối cùng, Ngụy Tiểu Ngư, tao nói mày...""

Ngụy Phượng Chi quay đầu lại, cả người ngây ra như phỗng.

Làm thế nào cô ta cũng không ngờ được Mạnh Dịch Dương đứng sau lưng mình.

Bỏ qua lần đầu tiên gặp nhau ở cửa hàng đồ ngọt, tính ra đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chồng trên danh nghĩa của mình ở khoảng cách gần như vậy.

Một người đàn ông...Đẹp trai cao quý như Hoàng tộc thời trung cổ.

Gần như là lần đầu tiên tim của Ngụy Phượng Chi cũng đã đắm chìm.

Tuy nhiên cũng đồng thời ý thức sâu sắc được rằng đó là người đàn ông vĩnh viễn sẽ không chân chính thuộc về mình.

Hai người một lớn và một đứa bé, khiến bầu không khí trong căn phòng lớn như vậy rơi vào kỳ quái không nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Mạnh Dịch Dương mở miệng trước.

""Hai người sẽ ở đây""

""Nhấn cái chuông báo trên bàn trà sẽ có người tới, có nhu cầu gì khác thì cứ đề cập là được""

Người đàn ông vừa nói vừa cởi cổ áo sơ mi đang cài, động tác đẹp đẽ gợi cảm, Ngụy Phượng Chi nhìn không rời mắt.

""Nếu muốn ra cửa thì nói một tiếng với quản gia, ông ấy sẽ cho người lái xe tới""

""Phần tiền tôi đã cho người gửi vào thẻ của cô, chi tiêu mỗi tháng sau này sẽ gửi đúng hạn mỗi cuối tháng""

""Nhớ kỹ điều kiện tiên quyết là cô không làm trái với nội dung trong hợp đồng""

Câu này có thể nói là đòn cảnh cáo cho Ngụy Phượng Chi, giống như thùng nước lạnh giội xuống từ đỉnh đầu, xuyên qua tim.

Sao cô ta lại quên chứ?

Từ đầu tới cuối, từ đầu tới cuối đây là một cuộc giao dịch anh tình tôi nguyện không liên quan đến yêu đương.

Ngụy Phượng Chi hít một hơi thật sâu, xua hết ý nghĩ đẹp đẽ trong lòng ra khỏi đầu.

""Được, tôi biết rồi""

""Ừ""

Mạnh Dịch dương chuyển ánh mắt đến bé gái ngoan ngoãn ngồi bên giường, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, mười tuổi mà trông như sáu, bảy tuổi, có thể tưởng tượng được Ngụy Phượng Chi cũng không chăm sóc tốt cho con gái lắm.

Thấy Mạnh Dịch Dương nhìn Ngụy Tiểu Ngư chăm chú, cảm nhận trong lòng Ngụy Phượng Chi có thể nói là hỗn loạn ngũ vị.

Nhưng cô ta cũng không có nhiều thời gian sắp xếp lại tâm trạng của mình.

""Tôi sẽ cho người tới chuẩn bị cho con bé một căn phòng""

Nghe vậy Ngụy Phượng Chi trừng to mắt.

""Anh nói gì cơ?""

""Tiểu Ngư là con gái tôi, ngủ cùng tôi là được rồi, sao phải...""

Giọng của Ngụy Phượng Chi dần dần thấp xuống cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh.

Bị đôi mắt đen sâu thẳm của Mạnh Dịch Dương nhìn chằm chằm, Ngụy Phượng Chi cảm thấy nhưng suy nghĩ âm u không ai nhận ra trong lòng mình như không có chỗ che thân, đều bị vạch ra trần trụi hiện ra dưới ánh mặt trời, vô cùng khó xử.

Nhưng cô ta còn ý đồ muốn giãy dụa một chút.

""Tiểu Ngư, không phải là con quen ngủ với mẹ rồi sao?""

Mạnh Dịch Dương giỏi nhất là quan sát lòng người, sau đó là nắm chắc tính người.

Ánh mắt lấp lóe của Ngụy Phượng Chi và giọng điệu quanh co mang ý nghĩa gì hắn biết hết sức rõ.

""Cứ vậy đi"" Nhưng người đàn ông cũng không tiếp tục nhiều lời, chỉ là chân dài cất bước đi đến bên cạnh Ngụy Tiểu Ngư, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Phượng Chi, tự hạ thấp người ngồi xổm xuống ""Tiểu Ngư, đã mười tuổi rồi, có muốn có một căn phòng của riêng mình không?""