Chương 19: Say rượu

1394 Chữ Cài Đặt
“Ư, ghét ghê, nói lắp đâu mà nói lắp” Trà My thanh âm rốt cụ cũng khôi phục bình thường đáp lại,

Nói xong câu đó về sau, đầu dây bên đó đột nhiên yên tĩnh, từ trước tới giờ, tôi và Trà My nói chuyện bình thường là nàng nắm giữ thế chủ động nói chuyện, trước tiên là nàng nói xong tôi mới nói, tôi là người bị động trong trò truyện với nàng

“Chồng….” nàng im lặng đã lâu, Trà My đột nhiên mang theo tiếng khóc nức nở

Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, ô, Trà My như thế nào lại đột nhiên khóc đây?

“Vợ đừng dọa chồng, em làm sao vậy? tự nhiên khóc cái gì? Rốt cục là làm sao vậy? nói cho chồng biết đi, ngoan…” tôi lo lắng hỏi.

Lúc này trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, Trà My nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

“Không có gì đâu chồng, tại vợ nhớ chồng quá thôi, đào tạo xong nhớ chạy về nhà nhanh nhé, vợ thật sự rất nhớ chồng” Trà My đã dần dần bình phục không còn khóc nữa

“Vợ ngốc, chồng cũng đâu phải vĩnh viễn không quay về đâu, cứ ở nhà đợi chồng về, ngoan ở nhà sẽ có quà cho vợ” tôi an ủi Trà My. Trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng lúc này trọng điểm là an ủi cảm xúc Trà My sau đó tôi sẽ tự tìm hiểu qua camera.

“vâng, chồng, chú ý bản thân nhé, nhanh nhanh đi ngủ nhé, trước khi cúp máy hôn vợ một cái được không” Trà My trong điện thoại ngọt ngào nói, như trước kia Trà My đều là tâm trạng vui sướng nói chuyện với tôi, nhưng bây giờ lại trở nên ít nói khác thường, giọng nói thực sự không bình thường.

"ƠƠ.." Tôi vẫn còn đang muốn nói chuyện với nàng nhưng tôi vừa há mồm định nói thì điện thoại đã cúp

Nhìn thấy điện thoại bị cắt đứt bất ngờ, trong lòng tôi nghi vấn dần lớn hơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tôi đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua tôi không có mở camera giám sát, cũng không biết trong nhà có gì phát sinh không, chẳng lẽ tối hôm qua Trà My với bố có chuyện gì xảy ra? Cho nên mới làm cho Trà My có cảm xúc khác thường như vậy.

Tôi vội vàng lấy ra từ trong máy vi tính bộ mã hóa cắm vào cổng USB, kết nối wifi.

Tôi chiếu đến thời điểm tan tầm Trà My về nhà: Sau khi về đến nhà, Trà My có vẻ có chút suy sụp, có lẽ là bởi vì thiếu bóng dáng của chồng, nàng sẽ cảm thấy cô đơn trống rỗng.

"Bố, đêm nay muốn ăn chút gì ngon ngon không, con làm cho bố ăn" Trà My dọn dẹp xong phòng, không như thường ngày mở máy vi tính xem linh tinh ^^ mà đi ra phòng khách hỏi bố chồng.

"Tùy con, ăn cái gì cũng được, tủ lạnh còn có đồ ăn thừa ngày hôm qua, hâm nóng lại là " bố tôi là người đơn giản, đồ ăn thừa bố sẽ rất tiếc và không bỏ đi, ăn hết mới thôi, người thế hệ trước thường tính tình thường như vậy

"Bố ơi, hiện tại cuộc sống tốt lên nhiều rồi không cần tiết kiệm đến mức đó đâu, nhịn ăn nhịn tiêu cả đời lúc tuổi già bố nên hưởng thụ đi thôi" Nàng nói xong đi vào bếp

Trà My làm món bố chồng thích ăn nhất, thịt kho tàu, Trà My cùng bố đang ăn cơm, bố đem ra một chai rượu, rót cho mình một ly. Trừ khi trong nhà tiếp đãi khách hoặc là có ngày lễ gì đặc biệt mới uống bình thường ba rất ít uống rượu, đột nhiên hôm ay rót rượu, Trà My cảm giác thấy rất kỳ quái. Nhưng là làm con dâu, Trà My cũng không thể đi quản thúc bố chồng được. Tuy rằng nàng nhíu mày có điểm kỳ quái, nhưng là cũng cũng không nói gì, chầm chậm ăn cơm.

“Trà My, cùng ba uống một chén không, hôm nay có mỗi ta với con, Quốc Trung không ở nhà, bố với con vừa uống vừa nói chuyện, con vì Quốc Trung cũng đã khổ nhiều rồi quản lý tất cả công việc trong gia đình, chịu không ít khổ cực, bố thực cảm ơn con vì đã yêu thương và bên cạnh Quốc Trung” Ba cầm ra một chén rượu khác rót cho Trà My, khi ba nói như vậy tôi thực lấy làm cảm kích, tôi tin tưởng ba nói câu này trong lòng vô cùng thuần khiết.

*(xong đời rồi em MY ơi ^^)

Có lẽ là nàng nhớ lại thời điểm chúng tôi vất vả lúc mới cưới, trải qua nhiều khó khăn, khổ cực mới có ngày hôm nay, nghe những lời này cảm nhận được tấm lòng của bố chồng, nhận chén rượu của bố chồng.

"Sao bố lại nói như vậy? Quốc Trung thực sự yêu con, là một người đàn ông tốt, mà bố cũng là một người cha tốt, đối đãi với con như con gái ruột được không, con không có ấm ức gì với gia đình, thực sự có một người chồng tốt, bố chồng tuyệt vời, có một đứa bé đáng yêu khỏe mạnh, con còn cần cái gì nữa đâu chứ?” Trà My nói xong cùng ba chạm cốc sau đó uống một hơi, chưa quen mùi rượu nàng uống vào thấy cay sè trong miệng đến cuống họng nàng cảm giác buồn chồn, ho khan một cái.

“Không uống được thì đừng uống” bố nhìn đến bộ dạng Trà My ho khan ánh mắt lộ ra một tia đau lòng

“Không sao, khó có được cơ hội cùng ba uống rượu một lần” Trà My bình phục sau đó tiếp tục uống rượu cùng ba tán gẫu. từ từ, ba và Trà My rượu trong ly uống một hơi cạn sạch. Nội tâm hai người đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Tiếp tục rót chén rượu thứ hai.

“Trà My, gần đây con hình như có tâm sự gì đúng không??” Ba hỏi. Trà My đột nhiên nghe được ba nói như vậy, thân thể trở nên cứng đờ, chén rượu trong tay thiếu chút nữa rơi ra bàn.

"Không... Không có truyện gì đâu ba, ba suy nghĩ nhiều rồi, con có thể có truyện gì được chứ?” Trà My bỗng sắc mặt trở nên hồng, cúi đầu, không dám nhìn ba nói, tóc nàng rủ xuống che lại hai má đỏ bừng, có lẽ là nàng đang nhớ lại đêm hôm đó. Cũng nhớ lại chồng mình yếu không đáp ứng được nhu cầu của nàng.

"Không có là tốt rồi, nếu con và Quốc Trung gặp khó khăn gì cứ nói cho ba biết nhé, ba còn có một chút tiền dưỡng lão chỉ cần con và Quốc Trung cần, ba sẽ đem toàn bộ cho các con, dù sao cũng lớn tuổi, không thể mang lại được gì cho gia đình chỉ có thể tăng thêm gánh nặng” ba nói với Trà My

"Ba, thật không có chuyện gì đâu, ba suy nghĩ nhiều, con và Quốc Trung hoàn toàn có thể gánh vác lập nghiệp, chăm sóc con cùng ba nữa, nếu ba về sau còn nói như vậy, còn sẽ không để ý đến ba nữa đâu”

Trà My nghe được câu này, vô cùng cảm động, ngẩng đầu lên lấy tay đem tóc dài gỡ ra sau. Đối với chồng nàng nũng nịu, đối với ba tự nhiên cũng nói như vậy. Có lẽ là đột nhiên nói ra khỏi miệng ý thức được không ổn, Trà My cái cổ trắng ngần cũng đỏ lên.

Ba cũng vì câu nói nũng nịu này mà ngây cả người, trong lay cầu lấy ly rượu nắm chặt, hai người rơi vào không khí ngượng ngùng lúng túng.

"Không nói nữa, ba tiếp túc uống rượu." Sau khi có hơi men, hai người sắc mặt cũng chầm chậm đỏ hồng lên.