Chương 23 Bữa tối

Lưu Thiên Vân và Mạnh Dật Hiên rửa sạch dưa chuột và táo, rửa sạch bằng xà phòng rửa bát nhiều lần, ngâm nước muối rồi cho vào túi đựng thực phẩm đặt trên giường, một quả dưa chuột nhét vào hậu môn, còn một quả táo nhỏ đưa vào âm đạo. Sau khi làm xong, hai người ôm nhau trên giường, hôn nhau kịch liệt một hồi rồi thiếp đi, lần này Mạnh Tư Tư áp mặt vào bộ ngực to lớn của Lưu Thiên Vân mà ngủ một giấc ngon lành.

Không biết có phải lúc trước chơi quá mệt không mà lần này hai cô nàng ngủ rất say, Mạnh Dật Hiên trong lúc mê man đã vô tình đạp mạnh vào cái đầu dưa leo đang lộ ra trong lồn của Lưu Thiên Vân và làm Lưu Thiên Vân tỉnh giấc lúc nào không hay, cô đứng dậy cầm điện thoại kiểm tra thời gian, kêu lên: "Mạnh Dật Hiên , nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi. Tối nay Mã Triết, cô giáo biến thái hỏi tên cậu, dậy đi, còn 15 phút nữa, chúng ta sẽ còn phải đi bộ qua đó. Nhanh lên! "

Mạnh Dật Hiên chảy nước miếng, dụi dụi mắt, ngơ ngác ngồi dậy, nhìn Lưu Thiên Vân rồi nói: "Cậu ăn chưa à? Tớ đói rồi đói không học được”

"Lấy dưa chuột trong lỗ đít của cậu ăn đi hết cách rồi, đỡ mất thời gian."

Trong khi nói chuyện, Lưu Thiên Vân ngồi xổm rặn táo và dưa chuột ra khỏi âm đạo và lỗ đít của cô, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.

Mạnh Dật Hiên cũng lấy đồ trong người ra, nhìn với Lưu Thiên Vân nói: "Thôi, ngươi trước đi giữ chỗ đi, mình đi nhà ăn mua đồ ăn, mang lên lớp ăn. Mình đi trước đây, nếu cô có điểm danh thì điểm danh dùm mình trước cho mình nhé ”.

"Vậy cậu đi trước đi. Sợ cô giáo lại chuyện bé xé ra to, quay lại trừ điểm. Không đáng đâu. Cậu đi trước đi. Chỉ cần mua cho mình một cái bánh mì kẹp vơi trứng thôi. Ăn trong lớp tiện hơn. "

Sau khi Lưu Thiên Vân nói xong, cô ấy chạy ra khỏi ký túc xá với cặp sách của mình và đi thẳng đến tòa nhà chính, bỏ lại Mạnh Dật Hiên ở lại. Mạnh Dật Hiên mặc váy, cầm lấy túi xách, kiểm tra đồng hồ, vẫn còn thời gian, cô đi thẳng đến nhà ăn.

Tại đây Lưu Thiên Vân đã chạy một mạch, chạy đến tầng dưới của tòa nhà chính, mới nhận ra cô chỉ mặc quần áo, không mặc áo lót, hóa ra gần đây cô thường xuyên ra ngoài như thế này. May hôm nay mặc quần, nếu là váy thì cơn gió vừa rồi đã cho người khác rửa mắt rồi. Sau khi lên thang máy, Lưu Thiên Vân nhìn đồng hồ, còn 6 phút nữa là đến giờ hoc.

Lưu Thiên Vân bước vào lớp học, và có một đám đông người trước mắt cô. Phòng học này là một giảng đường hình quạt, được chia thành ba khu vực, có thể chứa 300 người cùng một lúc. Hôm nay, người của Khoa Nghệ thuật và Khoa Cơ khí đang cùng nhau học, lớp học gần 300 người gần như chật kín, vì cô giáo Mã Triết này là một người kiểm t điểm danh nổi tiếng nên nhìn chung tỉ lệ lên lớp của thầy tương đối cao.

Lưu Thiên Vân vốn dĩ muốn tìm một góc khuất để ngồi xuống, nhưng sau khi đi một vòng quanh lớp, cô phát hiện hàng ghế sau đã gần như bị chiếm bởi các nam sinh khoa cơ khí, và một vài ghế ở hàng ghế đầu còn trống, bởi vì không ai thích gần gũi cô giáo như vậy,,… đằng sau thì dễ nhưng đằng trước thì không tốt.

Khi Lưu Thiên Vân nhìn thấy nó, cô ấy tìm chỗ ngồi ngoài cùng bên trái ở hàng đầu tiên của cửa ở khu vực bên trái của lớp học và ngồi xuống. Bởi vì lớp học có hai cửa, một cửa ở bên phải thường mở, và một bên trái bị khóa, do đó, tương đối ít người ở đây, và họ phải ra vào bằng cửa bên phải, điều này càng hỗn loạn hơn. Sau khi Lưu Thiên Vân ngồi xuống, cô cũng dành chỗ cho Mạnh Dật Hiên bên cạnh.

Đền giờ học, cô giáo nhìn các bạn cùng lớp bên dưới với vẻ mặt nghiêm túc, và phát hiện ra rằng hàng ghế ở khu vực Lưu Thiên Vân đang ngồi không còn chỗ trống, và hàng ghế đầu tiên nơi Lưu Thiên Vân đang ngồi chỉ có mình cô và một người ở phía xa. Đúng. Hàng này hai người có mười lăm chỗ, hai người cách nhau mười hai chỗ, hai hàng sau không có mấy người. Cô giáo bắt máy, Lưu Thiên Vân thấy Mạnh Dật Hiên vẫn chưa đến nên nhắn tin, bảo cô đang ngồi ngoài cùng bên trái ở hàng đầu tiên, bảo cô ấy đến nhanh, khỏi cần mua đồ ăn nữa. May mắn thay tren của cả hai đều được xếp cuối bảng danh sách, vì vậy sẽ mất một khoảng thời gian để điểm danh mới đến họ

Lúc này, học sinh đi vào từ cánh cửa bên phải, nhưng tất cả đều tập trung ở vài dãy đầu tiên của khu vực mà họ bước vào cửa. băng qua toàn bộ lớp học. Mặc dù tốt hơn là nên vào lớp và ngủ ở đây. Lưu Thiên Vân lo lắng chờ bóng dáng của Mạnh Dật Hiên Hiên xuất hiện, nhưng cô đã gọi tới tên của Lưu Thiên Vân, ngay khi Lưu Thiên Vân trả lời xong, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa, đó là Mạnh Dật Hiên .

Mạnh Dật Hiên đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám và một chiếc váy học sinh bên dưới, và cặp đùi trắng nõn và mềm mại của cô ấ lộ ra, thậm chí còn không mang tất chân. Tất nhiên, lúc hai cô gái đã đến đây thì họ đã lọt vào mắt của các con sói

Mạnh Dật Hiên đi tới bên cạnh Lưu Thiên Vân , cười nhìn Lưu Thiên Vân, Lưu Thiên Vân nhỏ giọng nói: "Chậm quá, mua đô ăn chưa? Sắp gọi tới tên cậu rồi đó."

”Mạnh Dật Hiên! Mạnh Dật Hiên đã đến chưa?"

Lúc này, cô giáo gọi tên Mạnh Dật Hiên .

"Tới! Tới!"

Mạnh Dật Hiên vội vàng trả lời.

"..."

Cô giáo tiếp tục gọi.

Giáo viên đã mất 15 phút để hoàn thành danh sách tên. Buổi học hôm nay là về đọc giáo trình và xem slide.

Tất cả các học sinh lúc này đều rất vui, vì cần phải tắt hết đèn để xem slide, nên căn phòng tối đen như mực, tấm rèm trắng trước bảng đen sáng rực, gần như không thể nhìn thấy gì đang diễn ra. ở bên dưới, mọi người đều bận rộn với việc riêng của họ.

"Đồ ăn đâu rồi ?"

Lưu Thiên Vân hỏi Mạnh Dật Hiên , "Cậu mua cái gì đó , có phải là một quả trứng bánh mì không?"

"Ừm."

Mạnh Dật Hiên thấp giọng trả lời mà không thèm nhìn Lưu Thiên Vân .

"Mang ra đây đi, mình gần như muốn ngất xỉu vì đói. Chơi với cậu dạo này mệt quá, thể lực không kịp, để đặt ở đâu vậy?"

"Này, tự tìm đi? Tìm được thì mới được ăn."

Nụ cười xấu xa trên mặt Mạnh Dật Hiên không thể kiểm soát được, nên Lưu Thiên Vân không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lưu Thiên Vân lấy túi của Mạnh Dật Hiên, nhìn vào bên trong thấy không có gì, cô gái này có thể giấu đồ ăn ở đâu? Lưu Thiên Vân đột nhiên nghĩ, có lẽ nào ...

"Cậu để ở đó à?"

Lưu Thiên Vân trợn trừng mắt hỏi.

"Ừm, nếu muốn ăn thì lấy ra. Mình không mặc gì bên dưới."

Mạnh Dật Hiên nói nhỏ.

Lưu Thiên Vân đưa tay ra chạm vào đùi trong của Mạnh Dật Hiên , chất nhờn ẩm ướt gần như chảy xuống đầu gối của cô.

"Cậu ướt hết rồi, hehe, cậu giấu ỏ chỗ đó là thật đấy à? Cậu đúng là là cái lồn rộng, nhét gì cũng được."

Mạnh Dật Hiên không nói, nhưng dang rộng hai chân ra để bảo Lưu Thiên Vân chạm vào bộ phận sinh dục của mình.

"À, mò được rồi, một cái túi nhựa."

Bàn tay của Lưu Thiên Vân đi sâu vào giữa môi âm hộ của Mạnh Dật Hiên và chạm vào phần đầu của một chiếc túi nhựa.

"Ừm, đúng rồi. Rút ra, nhanh lên, mình như bị phỏng rồi nóng quá, thứ này còn nóng."

Mạnh Dật Hiên cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, và bảo Lưu Thiên Vân nhanh chóng mang bữa tối của cô ấy đi, phần thịt mềm ở âm đạo của cô bị sức nóng làm bỏng rát một cách khó chịu.

"Hì hì, ngươi không sợ bị nấu chín, ta có thể ăn cái lồn non nớt của ngươi."

Lưu Thiên Vân tiếp tục trêu chọc Mạnh Dật Hiên , sau đó nắm lấy mép túi nhựa và kéo mạnh. Với một âm thanh "ken két", cô kéo túi nhựa ra khỏi âm đạo của Mạnh Dật Hiên ngay lập tức. Lưu Thiên Vân quết dịch tiết âm đạo của Mạnh Dật Hiên lên mũi ngửi thử, sau đó đưa tay trước mặt Mạnh Dật Hiên : "Cậu ngửi xem, mùi gì vậy? Cái này còn ăn được không?"

"Tôi đã có ba lớp bọc nhựa, nhưng nó thực sự rất nóng."

Mạnh Dật Hiên giải thích bằng một giọng run rẩy yếu ớt.

May mắn thay, những hành động này được thực hiện trong khi xem trình chiếu, nếu không, 300 người trong lớp đã trực tiếp xem hai người họ biểu diễn màn kịch lớn giấu đồ ăn tối.

Lưu Thiên Vân mở túi nhựa và ăn sạch bữa tối ngay lập tức. Mạnh Dật Hiên nói không ăn để giữ dáng.