Chương 113

Quả thật nếu theo tình hình hiện tại thì Uyển Nhi và Lâm Phong đang ở thế bất lợi.

Chỉ là bọn họ nghĩ thế thôi.

Lúc cả đám còn đang sững sờ trước lời nói của Lâm Phong thì hắn đã tranh thủ ngưng tụ ra một mũi tên rồi.

Và khi định hình lại được thì đã quá trễ.

Lâm Phong đã nhanh chóng lắp mũi tên vào cung rồi trực tiếp kéo cây cung lên thẳng đứng và "phựt", mũi tên bay lên cao trước sự ngỡ ngàng của cả Uyển Nhi và đám người.

"Chúng ta đi trước đây. Chơi với mấy người các ngươi tốn thời gian lắm. " Lâm Phong chốt hạ câu cuối xong lập tức ôm lấy eo của Uyển Nhi, rồi dùng kỹ năng " dịch chuyển " đi tới chỗ mũi tên hồi nãy.

Và rồi cả hai người biến mất trong sự ngỡ ngàng của cả đám người.

***

" Ê...." Uyển Nhi thấy mình bỗng dưng đang đứng dưới đất bỗng nhiên bay lên trời thì kinh ngạc vô cùng. Và trước mặt chính là mũi tên mà Lâm Phong đã bắn lúc nãy.

" Đây là chỗ mà anh ấy kêu sẽ kiếm ra cho mình để thi triển "phi dực" sao ?" Uyển Nhi lẩm bẩm.

"Hiện tại chúng ta đang cách mặt đất khoảng 250 m đấy. Em có thể dùng "phi dực" được rồi đấy." Lâm Phong buông tay khỏi eo của Uyển Nhi rồi bắt lấy lại mũi tên.

"À... Ok... " Uyển Nhi nhanh chóng mở đôi cánh của mình ra, rồi bắt lấy cổ tay của Lâm Phong. Sau đó nàng bay về hướng toà lâu đài của đế quốc.

Quảng đường đi từ chỗ Uyển Nhi dùng cánh của mình đến toà lâu đài là khoảng 10 phút.

Trong suốt đoạn đường đi.

Lâm Phong thì dùng khoảng thời gian bay đó để ngắn cảnh.

Uyển Nhi có rất nhiều câu hỏi dành cho Lâm Phong, nàng bỗng nhiên phát hiện ra mình đối với người đàn ông mà mình yêu hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống.

Lâm Phong đương nhiên nhân ra sự kinh ngạc của Uyển Nhi nhưng hắn cũng sẽ không giải thích nhiều, dù sao thì sự có mặt của hệ thống rất mất căn bằng.

Nó giống như phần hack hơn mà ai có thể sử dụng nó mà sẽ dể dàng bị nó mê hoặc.

Vì thế nên Lâm Phong sẽ không nói với những người không thuộc phe mình.

...

Ngay sau khi trở về lâu đài, Lâm Phong cùng Uyển Nhi lập tức đi tìm Thẩm Phi Dao.

Lúc này Thẩm Phi Dao đang ở trong vườn khu nhà ở của mình. Nên khi hai người tới cửa rất nhanh Thẫm Phi Dao liền ra ngoài đón tiếp hai người vào trong, mang hai người tới nhỏ đặt giữa sân, ở đó đã có trà và bánh quy đợi sẵn.

Thấy cả hai người đã ổn định vị trí, Thẩm Phi Dao cũng đã kích hoạt trận pháp để cách âm toàn bộ khu vực này với môi trường bên ngoài sau đó nàng mới hỏi: " Có thêm thông tin gì không ?"

Lâm Phong lúc này đã âm thầm bố trí thêm một trận pháp nữa để chắc chắn, mà Uyển Nhi kể lại những gì mình nhìn thấy. Thẩm Phi Dao càng nghe thì sắc mặt càng trở nên khó coi, hiển nhiên đã là liên tưởng tới điều gì đó.

" Xem ra cái chết của cha ta không phải là ngẫu nhiên rồi. " Thẩm Phi Dao nói.

" Cái chết đức vua vẫn chưa được tìm ra sao ? " Uyển Nhi kinh ngạc nói.

" Ừ. Lúc đầu thì ta còn đang phân vân vì sao mà cha ta lại đột nhiên qua đời như vậy. Tuy lão đã già nhưng sống thêm vài chục năm nữa là không có vấn đề gì. Thế mà lại đột nhiên qua đời trên giường. Quả thật là khó hiểu. " Thẩm Phi Dao nói.

" Giờ cái xác đang ở đâu. " Lâm Phong hỏi

" Đang ở trong phòng chờ ngày hoả táng. " Thẩm Phi Dao nói xong rồi gỡ màn cách âm ra.

" Đi thôi "

Mà khi cả bọn tính đi thì đúng lúc này một người hầu của Thẩm Phi Dao đột nhiên xuất hiện và nói nhỏ gì vào tai của nàng, mà Thẩm Phi Dao hiện rõ sự bất ngờ xong vẫn gật đầu.

Khi người hầu rời đi, Thẩm Phi Dao đối với Lâm Phong và Uyển Nhi nói: " Xin lỗi, nhưng xem ra chúng ta không thể đi được rồi. Bởi mẹ ta đã quyết định đẩy nhanh việc tìm người kế vị nên sự kiện tiếp theo sẽ diễn ngay trong hai ngày nữa." Thẩm Phi Dao nói.

Điều này làm cho Uyển Nhi bất ngờ, bởi vì thông thường việc chọn người kế vị này thường là phải một tuần sau buổi dạ tiệc mới bắt đầu.

" Có biết lí do vì sao không ? " Lâm Phong hỏi

" Không biết " Thẩm Phi Dao lắc đầu trả lời.

"Vậy chuyện này để chúng tôi điều tra tiếp vậy. Giờ việc quan trọng của cô là đoạt vị đã. Cũng sẽ có nhiều người nhăm nhe vào vị trí đó lắm đấy. " Uyển Nhi nói. Chuyện này hiển nhiên có sức ảnh hưởng lớn hơn so với chuyện điều tra.

"Ừ. Vậy nhờ hai người tiếp vậy. " Thẩm Phi Dao nói xong rồi đứng dậy, chìa tay ra đưa về phía Lâm Phong, tuy Lâm Phong cũng không hiểu vì sao nhưng cũng làm như vậy, đưa ta ra bắt lấy tay của Thẩm Phi Dao. Vào khoảng khắc hai tay chạm vào, một luồng sánh trắng xuất hiện bao phủ lấy tay của hai người, chỉ khoảng hai phút sau rồi biến mất. Mà lúc này tay của Lâm Phong xuất hiện một ngôi sau 5 cảnh nhỏ màu trắng.

" Đây là ấn kí của tôi. Chỉ cần đưa nó cho bất kì ai trong lâu đài thì nó tương đương với việc là sự xuất hiện của tôi. Sẽ được ưu tiên cao nhất." Thẩm Phi Dao nói xong rời đi.

Uyển Nhi nhìn dấu ấn trên tay của Lâm Phong rồi lại nhìn tiếp về phía Lâm Phong hỏi: " Bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây ? "

" Hôm nay tới đây thôi. Giờ nếu chúng ta quay lại cái hang đó thì nó cũng bị xoá xổ rồi. Xem ra chỉ có thể kiểm tra cái xác của vị hoàng đế thôi. " Lâm Phong nghĩ một lúc rồi nói.

" Mà giờ anh nghĩ em nên trở về đi. Chuyện ở đây để anh lo cho. " Lâm Phong nói xong dùng tay chỉ chỉ về phía cửa. Uyển Nhi cũng quay đầu lại, ở đó đang có ba người, hai người hầu của lâu đài và một người quen của Uyển Nhi đang dùng ánh mắt hằng học nhìn về phía này.

" Tiêu Nam. " Uyển Nhi nhìn thấy, lẩm bẩm.

" Thánh nữ. Điện mẫu có lệnh triệu tập ngài trở về ngay lập tức. " Tiêu Nam nói.

" Ta hiểu rồi. Vậy anh cẩn thận nhé. " Uyển Nhi nói xong rồi hôn nhẹ lên má của Lâm Phong.

Khi mà Lâm Phong tưởng rằng Uyển Nhi sẽ rời đi ngày thì, đúng lúc này, Uyển Nhi lại nói nhỏ vào tai của hắn: " Cấm anh trêu trọc cô ấy đấy. "

Lâm Phong rùng mình, mà Uyển Nhi lại nở một nụ cười hài lòng rời đi.

" Thiệt tình. " Thấy Uyển Nhi đã đi xa rồi, Lâm Phong nhìn về phía tay có dấu ấn, rồi lại dùng tay còn lại chạm vào phía má, thấy hai tay của mình có hai mùi hương thoang thoảng của Thẩm Phi Dao và Uyển Nhi.

Lâm Phong cũng liếc nhìn hai người hầu đang đợi ở cửa, nở một nụ cười thâm ý, nói: " Phiền hai người rồi. "

Nói xong liền rời đi.

Mà khi Lâm Phong rời, cả hai người đều không khỏi rùng mình một cái.

"Bị... Bị phát hiện rồi sao ? "

" Chắc... Chắc không phải đâu nhỉ ? Chúng ta được tiểu thư đưa cho lá bùa ẩn thân mà, làm sao mà hắn phát hiện ra chứ. Tiểu thư đảm bảo rằng nó có thể che dấu cảm ứng của Vũ Tông mà. "

" Nhanh lên tránh đừng để bị nghi ngờ. "

" Hãy nói chuyện này cho tiểu thư để nàng giải quyết. "

" Đồng ý. " Xong rồi nàng lấy giấy bút ra viết lại thông tin mà mình tìm hiểu được ngày hôm nay, rồi dùng ý niệm của mình gấp tờ giấy thành một con chim nhỏ sau đó thả lên trời.