Chương 28

9h tối, giờ này là lúc hắn phải đang đau đầu với cái thứ kí hiệu biểu thị ngôn ngữ (chữ) thì giờ này lại đang phải ngồi trong công an phường. Mẹ hắn đang nói chuyện với thằng trưởng công an. Một lát sau một thằng bước vào giáo huấn vài câu và hắn về. Mẹ không thèm đón hắn nữa. Mẹ ngồi trên xe chờ hắn, khi thấy hắn đóng cửa cũng không nói gì mà đạp đi luôn. Đến nhà, mẹ mở cửa cho hắn vào rồi đóng mạnh. “Rầm! ”. Hắn giật bắn người, tưởng như quả tim bé nhỏ của mình rơi mẹ đi mất rồi. Đợi hắn tỉnh người thì mẹ đã đi lên phòng rồi. Hắn thở dài lững thững bước lên phòng tẩy trần, thay đồ một chút. Ban nãy ở phường nhiều muỗi quá. Dù gì thì cũng qua rồi, nhưng đợi hắn còn có một cửa của mẹ nữa.

10h tối, sau khi biết được mình không thể nào chợp mắt được hắn quyết định đi tới phòng mẹ, dù gì thì cũng một lần, mẹ thương hắn lắm chắc… không chết được đâu.

Cánh cửa chậm mở, mẹ chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục nghe điện thoại. Hồi lâu mẹ mới cúp máy mà nhìn hắn.

– Mày bao nhiêu tuổi rồi?

– Dạ?

– Mày mới có lớp 7! Mày mới bao nhiêu tuổi hả? Mày há mồm đi?

Lần đầu tiên trong đời được mẹ nói nặng như vậy Dũng mới biết được chuyện của mình nó to.

– Mẹ đang ở tận Bắc Ninh phải ngay lập tức bỏ việc mà chạy về… mày… ôi…

Mẹ ngã ngồi trên giường bóp chán, có lẽ là mẹ cũng không còn cái từ gì để nói nữa. Dũng chỉ biết cúi đầu vê vê cái mép áo mà giữ cho quả tim bên trong nó không nhảy bắn ra. Hồi lâu lắm mẹ mới nói tiếp nhưng giọng mẹ đã nhẹ xuống, êm dịu hơn nhưng vào tai hắn thì như dùng cái tăm bông đầy gai mà ngoáy tai vậy:

– Mẹ đi chết đây, nhục quá thôi, mày làm mẹ phải đi muối mặt…

Lại một hồi lâu nữa… nhưng lần này mẹ dịu lại hẳn rồi, không hiểu vì sao nhưng miễn là qua là được rồi. Dũng thầm thấy cửa này dễ qua. Mẹ kéo hắn tới ngồi cùng, cái bàn tay nhỏ nhắn yếu nhược xoa đầu hắn, bao nhiêu tình yêu chỉ có mỗi bàn tay này là biểu đạt đủ rôi.

– Con à! Nói cho mẹ nghe, con đã… làm chuyện này bao nhiêu lần rồi?

– Nhiều… là mới có 3 lần… lần này là lần thứ 3.

– Con à!

Mai thầm đổ lỗi cho mình, chỉ vì mình mải miết chạy theo đồng tiền mà quên đi việc chăm sóc đứa con nhỏ này. Chuyện lần này cũng coi như may mắn đi, cô đã kịp nhận ra và nó vẫn còn nhỏ, vẫn còn có thể giáo dục được. Cô thầm nhắc mình phải quan tâm tới con nhiều hơn, không phải việc chỉ cần cho nó tiền là được.

– Con à. Nghe mẹ dặn này. Từ giờ không được đi… như vậy nữa nghe chưa.

– Dạ!

– Con có biết vì sao mẹ lại dặn vậy không?

– Dạ… ờ… biết ạ.

– Sao? Con nói đi.

Thấy nó cúi đầu cô biết mình nên nói tiếp.

– Con biết bệnh AIDS chứ? Con có sợ mình bị mắc bệnh này không? Rồi thì bị công an bắt được thì như thế nào? Rồi như hôm nay, mẹ phải chạy đến, mẹ xấu hổ quá…

Mất 15 phút, Dũng nghe mà cái lỗ tai nó như có kén nhưng may mắn mẹ không mắng chửi gì nữa, chỉ êm êm, dịu dịu như tiếng hát lẫn trong gió thổi qua hắn thôi. Người mẹ này biết được cái ngọt mà thằng con nó đã ăn thì sao mà nhịn được, nhưng cô cũng bất lực không còn biện pháp nào cả, chỉ hi vọng nó đừng có tung thêm quả bom nữa.

Dũng được giải thoát, hắn vụt chạy về phòng trong lòng vui phơi phới mà không ngủ được. Tiện cái máy tính ở đó hắn mở ra…

Mai – người mẹ đơn thân còn lùng nhùng nhiều lo nghĩ trong lòng, cô cũng không thể nào ngủ được. Mai cô phải đi Bắc Ninh tiếp tục đàm phán, nay cô đã bỏ về cũng là bất đắc dĩ. Vội vàng tắm qua một cái nhưng cái lo nghĩ nó làm cô tỉnh hơn bao giờ hết, lăn qua lăn lại mãi cô khoác tạm cái áo khoác ngoài mở cửa đi ra. Tính đi lên sân thương một lát cô bất ngờ khi thấy ánh đèn lọt từ cái khe cửa phòng con. “Giờ này nó chưa ngủ? Nó đang làm gì”



Miệng Mai tròn như chữ O, toàn thân cô như phát sốt. Vì sao?

Thằng Dũng, con cô nó đang ngồi trước máy tính, đầu đội tai nghe, mắt mở trừng nhìn màn hình và…

Miệng cô khô cứng, mặt cô nóng rực, mắt trợn nhìn chằm chằm hành động của thằng con. Trên màn hình là hình ảnh một tên sát thủ khát máu đang đâm phầm phập vào nạn nhân mà nạn nhân chỉ biết vểnh cao mông lên mà rên lên, không phản kháng nổi trước sát khí của đối phương. Còn thằng con? Nó mặc mỗi cái áo phông, nó đang tập làm sát thủ. Quan trọng nhất, là cái hung khí của nó.

Mai cố dằn lòng mình là đó là thằng con trai ruột nhưng cái quả tim, dòng máu của cô không thể tự chủ được. Hai bàn tay cô run rẩy mà nằm chặt mép áo khác ngoài, bên trong cô đả rỉ ướt cả một mảng rồi. Suy nghĩ duy nhất còn tồn tại trong đầu cô lúc này là kích cỡ và sự vừa lọt.

– Á! MẸ… con… con… Mẹ…

– Con thật là hư đốn!



Mai ngồi thừ trên mép giường nó, đầu cô còn ngẩn ngơ chưa tỉnh nhưng thằng con lại tưởng mẹ giận, vì lúc mẹ giận đến hết thang đo thì thường thừ người như vậy.

– Ngồi xuống đây!

Mai đang định làm một bài giáo dục nữa như mọi lần nhưng đầu cô nó hỗn loạn không thể nào nói gì được. Hồi lâu nữa cô thở ra một hơi cố áp chế cái lửa nhưng đầu cô luôn lởn vởn cái góc nghiêng của cái hung khí của thằng con.

– Con… sao con làm vậy?

Câu hỏi này cô cũng chẳng cần nó trả lời, im một lát cô cố áp chết hôi thở của mình mà uốn giọng cho nó phẳng.

– Con… con thấy như thế nào?

– … thích.

– Như thế nào?

– … sướng.

Hai mẹ con mỗi người theo đuổi một suy nghĩ nhưng nó đã khác xưa. Khác nhất là ở cô. Cô thấy người mình như bùng cháy bất cứ lúc nào, thậm chí cô còn thấy người mình không tự chủ mà run lên bần bật. Cảm giác ướt nhơm nhớp ở dưới làm cô ngứa ngáy không thôi. Còn Dũng, mẹ nó không động nó cũng im lặng mà ngồi im, đến hít thở cũng cố thở thật nhẹ. Hồi lâu nó thấy mẹ thở dài một hơi rồi quay sang