Chương 5: Vô Đề

Đưa hai người về tới nhà, an bài cho đám người hầu đưa hai mẹ con Đường Hiểu đi tắm rửa qua một lượt, lại chuẩn bị cho hai người vài bộ quần áo mới.

Tiểu Tiểu càng là phấn kích bừng bừng khi được tới một nơi sa hoa thế này, ngược lại Đường Hiểu lại có chút cảnh giác cùng đề phòng.

Sau khi hai mẹ con Đường Hiểu tắm rửa sạch sẽ xong một lượt, mặc trên người là những bộ đồ đắt tiền, làm gì còn dáng vẻ rách rưới như nô lệ chứ.

Đặc biệt khiến Sở Thiên để ý là nhan sắc của Đường Hiểu sau khi thay đổi cực kỳ xinh đẹp, đối với Tần Phượng cũng là một chín một mười.

Tiểu Tiểu thì mặc một bộ váy công chúa, trên đầu thắt hai bím tóc xinh xinh, gương mặt lúc này khả ái dễ thương vô cùng, nhìn qua cũng không khác những tiểu nữ nhi phấn điêu ngọc trác của các gia tộc lớn a.

"Đây là thiếp thân thị nữ mà lão công mang về sao". Tần Phượng hứng thú đánh giá hai người, nhìn qua Đường Hiểu cũng xinh đẹp không khác nàng là bao.

"Lão bà thấy sao...có phải thấy ta rất lợi hại không". Sở Thiên đắc ý cười nhìn nàng.

"Không tệ".

Sở Thiên nhìn qua Đương Hiểu, nàng thân thể gầy gò, tay chân lại không hề có chút chai sạn nào, hơn nữa làn da cũng rất trắng hồng, hắn có thể đoán nàng trước đây chưa từng làm việc nặng a.

"Đường Hiểu...nàng nói một chút về xuất thân của nàng đi". Sở Thiên có chút hứng thú hỏi.

Đường Hiểu nghe hắn nói vậy, hai mắt xuất hiện một tầng sương mờ ảo, nhìn xuống Tiểu Tiểu, nghẹn ngào nói.

"Ta vốn là một thôn dân nghèo, được gả cho một công tử thế gia làm tiểu thiếp...vì ta không sinh được con trai lên bị gia tộc đó hắn hủi...".

"Sau đó ta lại bị đại phu nhân hãm hại…cuối cùng mẹ con ta bị bán đi làm nô lệ…và rồi gặp thiếu gia mua về đây”. Đường Hiểu không biết từ lúc nào đã lệ rơi lã chã ôm lấy Tiểu Tiểu.

“Khốn kiếp…là gia tộc nào dám ức hiếp người quá đáng như vậy”. Không đợi Sở Thiên lên tiếng, Tần Phượng đã đứng dậy vỗ bàn quát lớn, nàng đây là nổi trận lôi đình a.

“Lão bà…hạ hoả hạ hoả”. Sở Thiên hắn cũng cảm thấy bất bình nhưng hắn đủ kiên nhẫn để tìm cách giải quyết vụ việc a.

“Là Minh gia ở Tô Châu”. Tiểu Tiểu cũng khóc thút thít ôm lấy Đường Hiểu, tuy nàng còn nhỏ nhưng cũng đủ hiểu mẹ mình phải vất vả thế nào a.

“Minh gia sao”. Sở Thiên nhếch miệng cười đầy thú vị, hắn nhìn nhìn Đường Hiểu rồi lại nhìn Tiểu Tiểu đang khóc.

“Được rồi…chuyện này để ta xử lý…sắp tới đưa Tiểu Tiểu tìm một trường học tốt nhất Hoa Hạ này…còn Đường Hiểu nàng cứ theo cạnh ta…châm trà giót nước cũng được”. Sở Thiên lời này nói ra lập tứ khiến Tiểu Tiểu vui vẻ trở lại, mà Đường Hiểu cũng an tâm phần nào về con gái mình.

….

Hai ngày bình dị trôi qua, Sở Thiên cùng Tần Phượng dành thời gian lớn để ngủ cùng nhau, cũng vì Sở Thiên quá cường đại về phương diện kia, Tần Phượng quyết định tìm thêm cho hắn thêm vài vị lão bà nữa.

Sáng ngày thứ ba cũng là ngày sinh nhật của Tần Phượng, nàng có mời đến một số bạn bè thân thiết, tất cả cũng đều là nữ doanh nhân thành đạt.

Sở Thiên mặc một bộ vest đen đứng sóng vai cùng Tần Phượng, nàng hôm nay mặc một chiếc đầm dạ hội hở lưng, kết hợp với đường cong hoàn mỹ trên cơ thể, càng khiến nàng trở lên xinh đẹp động lòng người.

"Lão bà...em thật muốn mê chết anh sao". Sở Thiên nào có chịu được khi nàng ăn mặc như này chứ, đặc biệt hôm nay Tần Phượng còn trang điểm kỳ công một phen, nói nàng là đệ nhất mỹ nữ cũng không sai a.

"Thật sao...lão công có muốn ăn em không". Tần Phượng được khen liền vui vẻ, mị nhãn dâm dâm nhìn hắn.

"Hắc Hắc...đáng tiếc a...không kịp rồi". Sở Thiên cười hăng hắc chỉ chỉ về phía cổng, nơi đó có ba chiếc siêu xe đang di chuyển vào.

Bước xuống chiếc xe đầu tiên là một mỹ nữ xinh đẹp không kém Tần Phượng, nàng mặc trên người một bộ đầm màu đỏ bó sát cơ thể, lộ ra những đường cong mê người, đặc biệt nàng có mái tóc vàng ngắn ngang vai, khí tức trên người thập phần sang trọng quý phái nhưng không kém phần quyến rũ.

Nàng tên Hồ Nguyệt Hoa, là chủ tịch của một tập đoàn nước hoa lớn nhất Hoa Hạ.

Người thứ hai bước xuống là một mỹ phụ nhân thành thục khoảng 37 tuổi, tóc được búi ra sau ót quý phái vô cùng, gương mặt như được khắc gọt từ ngọc thạch quý giá, mày liễu mi cong, môi trái tim, sống mũi cao thẳng.

Nàng mặc một bộ âu phục màu trắng, đặc biệt thứ hấp dẫn Sở Thiên nhất là cặp ngực của nàng, nó còn to gấp đôi Tần Phượng a.

Dáng người nàng cao khoảng 1m65, eo thon mông vểnh, hai chân thon dài không khác những hoa hậu người mẫu là mấy.

Nàng tên Lâm Yến, hiện tại đang là một nhà lãnh đạo ở bên trong quốc hội.

Người cuối cùng bước xuống, Sở Thiên thiếu chút nữa hai mắt lồi ra ngoài.

“Con mẹ nó…nàng ta là quái vật ba đầu sao”. Sở Thiên nghẹn họng trăn trối.

Đơn giản vì người cuối cùng bước xuống là một mỹ phụ nhân xinh đẹp không kém gì nhị nữ Hồ Nguyệt Hoa và Lâm Yến.

Nàng có bộ ngực đồ sộ còn to gấp đôi Hồ Nguyệt Hoa, thân hình cao thẳng mũm mĩm, đặc biệt nhìn nàng tuy đồ sộ nhưng lại không hề quá mập, có thể nói nàng chín phần gợi dục một phần béo.

Nàng tên Thuỷ Nguyệt, hiện đang là chủ của một công ty thương hiệu quần áo nổi tiếng ở Hoa Hạ.

“Con mẹ nó…đều là ba cái hồ ly tinh a”. Sở Thiên trong lòng hét lớn, nhìn thân thể cùng gương mặt ba nàng, ở cái đất Hoa Hạ này còn ai dám so sánh chứ.

“Lão công…anh nhìn ba người đó xem…bất cứ ai ở trên giường rên rỉ dưới con cặc anh cũng đều là cực phẩm a…nhất là cái kia Thuỷ Nguyệt vú bự…khanh khách…em nghĩ kỹ năng kẹp vú của nàng còn cao hơn em đấy”. Tần Phượng thấy hắn nhìn ba nàng tới muốn lòi mắt, nhịn không được trêu chọc.

“Hừ…em lo thân em trước đi a”. Sở Thiên hừ một tiếng, bàn tay vỗ bốp một cái vào cái mông to tròn của nàng.

“Hứ…người ta kiếm thêm cho anh vài cái lồn nữa a…một mình em sợ bị anh địt chết lúc nào còn chưa biết a”. Tần Phượng uỷ khuất nói.

“Chúc mừng sinh nhật Tiểu Đường Đường a”. Đúng lúc này tam nữ tiến tới cười tươi như hoa hướng Tần Phượng chúc mừng.

“Khanh khách…Tiểu Kỳ Kỳ đã lớn thế này rồi a…có còn nhớ ngày xưa dì Lâm bế con không”. Lâm Yến cười khanh khách nhìn Sở Thiên trêu chọc.

“Đúng a…Tiểu Kỳ Kỳ đã lớn thế này rồi…cũng rất ra dáng đại nam nhân a”. Hồ Nguyệt Hoa cũng hứng thú đánh giá Sở Thiên.

“Ta nhớ năm xưa Thuỷ Nguyệt ngươi còn cho Kỳ Kỳ bú vú a…không biết giờ còn có thể không a”. Đúng lúc Tần Phượng nói ra lời này làm Thuỷ Nguyệt kia đỏ mặt bừng bừng, tức giận dậm chân thờ phì phò đến lỗi hai bầu ngực nhấp nhô.

“Khanh Khách…”. Nhị nữ bên cạnh nghe vậy liền cười khanh khách, lại một phen hàn huyên giữa Tần Phượng và tam nữ.

Nhìn bốn người mỹ phụ nhân đều là cực phẩm sánh vai bước vào nhà, Sở Thiên nở ra một nụ cười thần bí, bởi vì vừa rồi mấy nữ nói chuyện, Hệ Thống đã thông báo cho hắn.

“Đinh…phát hiện dâm phụ…”.

“Lâm Yến…36 tuổi…mức độ dâm đãng 92/100…sở thích bạo dâm, chơi lỗ đít…tính tình lẳng lơ dâm đãng…gần đây thường hay thủ dâm với tần suất cao”.

“Hồ Nguyệt Hoa…36 tuổi…mức độ dâm đãng 90/100…sở thích muốn được lái phi công trẻ…tính tình tuy dâm đãng nhưng chỉ khi ở trên giường…bề ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo”.

“Thuỷ Nguyệt…36 tuổi…mức độ dâm đãng 98/100…sở thích muốn được người khác bạo dâm, chơi lỗ đít…bề ngoài có vẻ khó gần nhưng bên trong dâm đãng, nhất là khi trên giường”.

Sở Thiên gật gù, bất cứ người nào trong tam nữ nếu để lộ ra những thông tin mà hắn biết được từ Hệ Thống này đều là truyện động trời a.

“Hắc Hắc…từ từ nhấm nháp các nàng a”.