Chương 8: Trêu chọc Mộc quận chúa

1894 Chữ Cài Đặt
Nói chuyện một lúc thì Tiền lão bản cáo từ ra về, đến bây giờ thì Vi Tiểu Bảo mới có cơ hội bế Tiểu quận chúa lên giường. Bằng tài nghệ điểm huyệt thượng thừa mà học được từ cuốn Hoàng Đế dâm tu thì hắn biết khoảng 1 lúc nữa thì nàng mới tỉnh dậy do bị điểm cả huyệt ngủ. Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn vú của Tiểu quận chúa từ bên ngoài lớp áo mỏng.

”Không to lắm nhưng cảm giác khá căng và đàn hồi” Hắn nghĩ trong đầu rồi Vi Tiểu Bảo luồn tay vào xoa trực tiếp lên cặp vú của nàng

”Không tệ lắm, khá mịn màng và đàn hồi tốt”. Vi Tiểu Bảo cười dâm dục.

Hắn xoa nắn cặp vú cùng hai cái núm nhỏ nhỏ của nàng rồi lại từ từ đưa tay xuống chiếc eo nhỏ không chút mỡ thừa. Tay chạm đến cái rãnh sâu mê hồn, mềm mại, mịn màng, ấm ấm, l-n của nàng lại khá ít lông lên cảm giác vuốt ve khá thích thú.

”ưmmm….”. Tiểu quận chúa rên nhẹ trong miệng.

Vi Tiểu Bảo biết nàng sắp tỉnh nên cho tay ra ngoài, dù sao hắn cũng phải tán gái chứ không thế chứ đi hiếp dâm hoài. Như vậy thì còn gì là thú vị nữa chứ.

Tiểu quận chúa từ từ mở cặp mắt to tròn trong trẻo của mình ra ngó qua bên giường, ngó đến mặt của Vi Tiểu Bảo thì nàng vội nhắm mắt lại nhưng cũng đã bị hắn phát giác.

”Tiểu cô nương không cần sợ hãi. Ta sẽ không giết cô đâu. Cô ở đây vài ngày thì ta sẽ thả cô về” Tiểu quận chúa lại mở mắt ngó hắn một cái rồi nhắm lại ngay.

” Mở mắt ra không ta sẽ khắc con rùa lên mặt của cô đó”. Vi Tiểu Bảo cười cười dọa dẫm

Cô nghe thấy Vi Tiểu Bảo sẽ khắc con rùa lên mặt mình thì mở đôi mắt nhìn đầy sợ sệt. Vi Tiểu Bảo lấy bút lông ra vẽ hình một con rùa lên mặt của nàng rồi cười nói

”Ngươi đã bị ta khắc con rùa lên mặt rồi, giờ còn bị điểm huyệt nếu không giải khai thì chẳng thể ăn uống được và ngươi sẽ chết đói. Ta muốn giải huyệt cho ngươi mà không biết cách. Trước kia ta đã học rồi nhưng bây giờ quên hết. Ngươi có hiểu không? Nếu không hiểu thì chỉ còn cách nằm trơ như xác chết, đừng có nhúc nhích. Bây giờ ngươi muốn giải khai huyệt đạo thì hãy nháy mắt ba cái để ta coi xem.” Vi Tiểu Bảo muốn trêu chọc nàng một chút nên không giải huyệt ngay mà giả ngu. Hắn nhìn tiểu Quận chúa không chớp mắt, thấy nàng ban đầu nằm yên không nhúc nhích. Một lát sau, đột nhiên cô nháy mắt luôn ba cái. Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:

“Trước ta tưởng những người trong Mộc vương phủ đã ở họ Mộc thì tên nào cũng trơ như khúc gỗ, ngớ ngẩn chẳng biết gì. Té ra khúc gỗ nhỏ này lại biết giải huyệt.” Vi Tiểu Bảo ôm Quận chúa lên ngồi xuống ghế nói:

“Ngươi hãy nhìn vào mặt ta, ta đưa ngón tay chỉ vào các bộ vị trong mình ngươi nếu chỗ nào đúng là bị điểm thì nháy mắt luôn ba cái. Bằng chỉ không trúng thì cứ dương mắt thao láo ra và không được cử động. Ta cứ thế tìm kiếm bộ vị những huyệt đạo mà giải khai cho ngươi. Ngươi có hiểu không? Nếu hiểu thì nháy mắt ba cái. “Tiểu Quận chúa liền nháy mắt ba cái. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:

” Hay lắm! Bây giờ ta bắt đầu giải khai huyệt đạo cho ngươi.” Gã giơ tay ra chỉ vào mé phải trước ngực tiểu Quận chúa hỏi:

“Có phải chỗ này không?” Tiểu Quận chúa mặt đỏ bừng lên. Cô giương mắt lên thật lớn không dám chớp. Vi Tiểu Bảo lại trỏ vào ngực trái cô hỏi:

“Có phải chỗ này không?” Mặt tiểu Quận chúa càng đỏ hơn. Mắt cô giương quá lâu không chịu nổi phải chớp một cái. Vi Tiểu Bảo lớn tiếng reo:

“A ha! Chỗ này rồi!” Tiểu Quận chúa vội giương mắt lên. Cô vừa bối rối vừa thẹn thò không bút nào tả xiết.

Vi Tiểu Bảo biết trêu vậy là đủ rồi hắn chỉ loạn 1 lúc thì chỉ đúng huyệt đạo cần giải. Tiểu Quận chúa vội nháy mắt ba cái rồi trong lòng thư thái, cô thở phào một cái. Vi Tiểu Bảo nói:

” Ha ha! Ðúng là chỗ này rồi. Có phải lão gia không biết đâu, chẳng hiểu vì lẽ gì mà trong lúc nhất thời lại quên đi mất”. nói rồi Vi Tiểu Bảo lấy dây thừng cột chô vào ghế.

”Bây giờ ta sẽ dùng chín loại thượng thừa giải huyệt để giải cho cô. Úm ba la.. Ca ca rốt…Củ cà rốt to..bala bala….Hạng thứ chín Mộc pháp chíu”

”Chính ngươi... mới là... hạng thứ chín.” Thanh âm cô vừa trong trẻo vừa dịu dàng, nghe rất lọt tai. Vi Tiểu Bảo bóp cổ bóp họng bắt chước giọng cô lập lại:

” Ngươi... Ngươi mới là... hạng thứ chín.” Rồi gã nổi lên tràng cười hô hố. Vi Tiểu Bảo ra bên bàn lấy chút đồ qua cho nàng ăn đỡ đói.

“Ðây là bánh đậu xanh mai côi. Ngươi ăn thử một tấm coi.” Tiểu Quận Chúa lắc đầu. Vi Tiểu Bảo lại lấy hộp khác mở ra nói:

“Ðây là Uyển Ðậu Hoàn ở thành Bắc Kinh, tỉnh Vân Nam nhà ngươi nhất định không có. Ngươi hãy nếm thử đi.” Tiểu Quận Chúa lại lắc đầu. Vi Tiểu Bảo muốn khoe khoang liền đem các thứ kẹo mứt bày ra đầy bàn hỏi:

“Ngươi thử coi xem ta có nhiều thức ăn không? Dù ngươi là Quận Chúa ở Vương phủ, ta e rằng ngươi chưa từng được ăn nhiều điểm tâm đến thế bao giờ. Nếu ngươi không ưa của ngọt thì thử nếm thứ bánh rán của bọn đầu bếp ở đây vừa thơm vừa giòn. Thật là trên đời hiếm có. Cả Hoàng thượng cũng thích xơi. Ngươi ăn thử một miếng đi, ta chắc là ngươi sẽ khoái lắm.” Tiểu Quận Chúa chỉ lắc đầu quày quạy. Vi Tiểu Bảo lại tiếp tục lấy ra bảy tám thứ bánh thượng hảo để nhử mồi mà tiểu Quận Chúa cứ một mực lắc đầu hoài. Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa. Khí tức xông lên, liền buông lời to tiếng:

“Con nhóc này cái miệng ngươi thật là lắm chuyện! Cái này ngươi không ăn, cái kia cũng không ăn. Vậy ngươi ăn cái gì bây giờ?”Tiểu Quận Chúa đáp:

“Ta... Ta không thèm ăn gì hết... Cô nói mấy câu này lại nức nở rổi khóc oà lên”. Vi Tiểu Bảo thấy cô khóc lóc thì lòng lại nhũn ra, nói như người năn nỉ:

“Ngươi không ăn chút gì chịu chết đói hay sao?” Tiểu Quận Chúa hằn học đáp:

“Chẳng thà... ta chịu chết đói.”

”Hừ ngươi mà không ăn ta sẽ cởi sạch quần áo của ngươi ra rồi trói lại ném ra cổng thành”

”Huhu ngươi khắc con rùa lên mặt ta, lại còn dọa nạt ta huhu ta không muốn sống nữa huhuh”

”Rồi rồi ngươi mau ăn đi tí ta sẽ trả lại bộ mặt xinh đẹp cho ngươi”

”Huhu.. ngươi lừa ta…ta không tin”

”Ăn đi nhanh không ta không những không sửa lại mặt mà còn lột đồ cô ra bây giờ”

”Ăn đi!” Tiểu Quận Chúa một là để bụng đói, hai là không dám phật ý Vi Tiểu Bảo, sợ gã ngứa chân ngứa tay trêu chọc để lại trên mặt cô dấu vết một con rùa. Cô ngần ngừ một chút rồi há miệng ăn miếng thịt đùi. Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:

“Hảo muội tử! Có thế mới ngoan”. Tiểu Quận Chúa cãi:

“Ta... không phải là em gái ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói:

“Thế thì hảo thư thư vậy”. Tiểu Quận Chúa cãi:

“Ta cũng không phải chị ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói:

“Vậy thì hảo má má!” Tiểu Quận Chúa bật cười khúc khích nói:

” Sao ta... lại là…” Vi Tiểu Bảo từ lúc gặp tiểu Quận Chúa đến giờ, lúc này mới nghe cô bật cười là một.

” Hảo muội muội ăn đi rồi ở yên trong phòng không được chạy trốn đâu đấy”

”Làm sao mà ta chạy trốn được? Vả lại mặt ta đã chạm con rùa đen, trốn ra ngoài xấu ôi là xấu!” Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

“Nàng mà biết rõ trên mặt chưa chạm con rùa, nhất định muốn trốn đi. Giam giữ một vị tiểu cô nương ở trong nội cung thì chỉ một người phát giác là mối can hệ không phải tầm thường. Biết làm thế nào cho phải?” Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ, bỗng ngoài cửa có tiếng người hô:

” Quế công công! Lệ phi cho người đến báo ngài qua đó có việc dặn dò.” Vi Tiểu Bảo đáp:

” Ðược rồi! Hãy chờ ta một chút!” Gã hạ thấp giọng xuống nói:

” Có người tới đó. Ngươi đừng có lên tiếng. Ðây là đâu ngươi có biết không? “Tiểu Quận chúa lắc đầu. Vi Tiểu Bảo nói:

“Ta nói ra e rằng ngươi sợ quá đến ngất xỉu. Những người ở đây ai cũng muốn hại ngươi. Chỉ có mình ta thương xót ngươi mới tạm đưa ngươi vào đây. Nếu có kẻ biết ngươi ở trong này. Hừ hừ... Bọn ác nhân kia muốn lột trần truồng ngươi ra đánh vào đít cho đến lúc ngươi đau quá không chịu nổi mới dừng tay.” Tiểu Quận chúa đỏ mặt lên. Khoé mắt nàng quả nhiên lộ vẻ khủng khiếp. Vi Tiểu Bảo thấy lời hăm doạ có công hiệu liền ra mở cửa.

” Tốt thôi ngươi đợi ta một lúc ta sẽ qua ngay”

Vi Tiểu Bảo quay vào phòng, cởi trói cho tiểu Quận chúa, đặt cô xuống giường rồi cột chân tay lại, kéo chăn đắp cho cô, khẽ nói:

“Ta có việc phải ra đi một lát sẽ trở về.”

”Ta ở đây... một mình sợ lắm!” Vi Tiểu Bảo thấy cô năn nỉ đáng thương sinh lòng không nỡ một chút, nhưng bảo gã bỏ cơ hội song phi cùng hai vị nương nương dù tiểu Quận chúa có đáng thương gấp mười lần cũng bằng vô dụng. Gã lại cầm mấy cái bánh để kề vào miệng cô nói:

“Ngươi cứ há miệng ra là đớp được bánh rồi. Nhưng phải cẩn thận bánh rớt xuống là ngươi không ăn được nữa. “Tiểu Quận chúa nói:

”Ngươi... Ngươi đừng đi được không?” Trong miệng cô có bánh, tiếng nói nhỏ quá cơ hồ nghe không rõ.

“Yên tâm đi ta sẽ về sớm thôi” Nói rồi lấy tay nhéo nhẹ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của nàng khiến Tiểu quận chúa đỏ bừng mặt.