Chương 2: Thiếu Nữ Hân Nghiên

Hân Nghiên dáng vẻ mệt mỏi đang ngồi tựa lưng mà nghỉ ngơi trong trấn thanh tuyền, cảm nhận một cơn gió nhẹ lướt qua mặt của mình, bên trong cặp mắt con ngươi màu xanh lam mang theo một tia ủ rũ, nhìn xa xăm về phía thành mondstadt hoa lệ, nhớ lại cảnh hoàng hôn đêm đó cùng với tình lang một đêm mặn nồng, miệng không nhịn được mỉm cười nhẹ, lại chậm rãi ngáp một cái đáng yêu.

“Ưm...nhớ a nha...Mã Văn...”

Nàng chép chép miệng nhỏ, nhắc tới tên của người tình. Thiếu nữ hoài xuân khép hai chân lại, dùng đôi tay nhỏ trắng nõn của mình vuốt ve đầu gối mình, tay nhỏ kéo lấy cái má, con mắt mang theo một tia mê ly, si ngốc mông lung nhìn về hướng núi phía xa, nhớ tới tối nay một lần nữa gặp được người tình. Môi nàng không ngừng mấp máy, vốn dĩ âm thanh vui vẻ ngọt ngạo thì lúc này lại có cảm giác ủ rũ khàn khàn.

“haizz....mã văn...”

“mã văn của em...”

Nàng tự lẩm bẩm, lại giống như người yêu mình đang ngồi kế bên cùng nàng ngắm cảnh, bầu trời phía xa rực rỡ của trăng và ánh sao, như vậy xinh đẹp, giống như người yêu của mình rất đẹp trai tỏa sáng, hoàn mỹ như thế không thể có điểm soi mói,

Trong đầu suy nghĩ như vậy, nữ tử ánh mắt mê ly hiện đầy tinh quang, tay nhỏ chống má, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn ngập hạnh phúc nở một nụ cười ngớ ngẩn, nhưng thỉnh thoảng hai cái ngáp cuối cũng đánh gãy ảo tưởng đó, đem nàng trở về thực tại.

“ưm...mệt...muốn đi ngủ....tỉnh lại có thể nhìn thấy mã văn...đúng vậy....”

nàng nghĩ như vậy, hai tay nhỏ chống lấy má cũng dần dần mất đi sức lực, đầu nhẹ nhàng rơi xuống, vô hình sự buồn ngủ giống như đã đem thiếu nữ hoài xuân chìm đắm vào mộng ảo đẹp đẽ.

“Ngáp...”

Nữ tử lại ngáp lên một cái, hoảng hốt ở giữa, lại cảm thấy một bóng người hình như đi đến bên cạnh mình, không khỏi cố gắng tỉnh táo lại tinh thần, dùng một giọng điệu khàn khàn lười biếng nhẹ nhàng hỏi thăm một câu.

“chào ngươi...ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Lúc này đêm khuya, đi đến khoảng cách thành mondstadt không xa lắm trấn nhỏ thanh trấn phụ cận, vì thu thập nơi này số lượng lớn nước slime dịch bận rộn, trải qua cho tới buổi trưa, nhìn chính mình trong túi đeo mười mấy bình sền sệt dính dính chất lỏng, cảm thấy mỹ mãn dẹp đường hồi phủ, một lần nữa đi đến thanh truyền trấn, định nghỉ ngơi một chút sau đó liền trở lại là chính mình tiểu thiên.

“hừ hừ hừ.... tiếp theo, chính là nhằm vào một chút kế hoạch nữ nhân, haha, nghĩ vậy ta lúc này ta liền không khắc chế nổi...ân?”khóe miệng giống như chảy nước miếng, đêm khuya xoa xoa miệng của mình, lúc này mới nhìn đến không xa, ở một trên một cái ghế dài, hình như có một bóng người, cúi thấp đầu không biết đang muốn làm gì, trong đêm tối giơ tay lên muốn tiếp lấy một chút ánh sáng híp mắt hướng về phía ghế dài.

Hình như cảm giác được chính mình đi đến, nữ nhân ngồi trên ghế dài hình như nói gì đó mơ hồ không nghe rõ, đêm dài có chút kinh ngạc nhìn dung mạo tịnh lệ, có chút lười biếng, rất tự nhiên ngồi tại bên cạnh của nàyng, lưng đeo túi dựa vào ghế dài, cười đáp lại

“xin chào, ta là một cái đi ngang qua người lữ hành, tỷ tỷ ngươi ở đây làm cái gì vậy, đang ngủ trưa sao?”

“người lữ hành sao...”

nghe tiếng xưng hô quen thuộc Hân Nghiên nhớ lại không bao lâu lúc trước, chính mình gặp một nữ hài tóc ngắn màu vàng nhạt, nàng cũng tự xưng là người lữ hành. Nàng nhớ tới mình làm sơ còn tặng cho người lữ hành này quyển thứ bảy {trư lâm công chúa} _____đêm đó mình và mã văn. Tại dưới ánh trăng phía dưới ngồi cả đêm, mượn ánh sáng đó cùng đọc xong một đoạn kỳ quái.

“ưm...mã văn...nếu như ngươi rời khỏi phụ thân, chúng ta cũng có thể hiện tại đang lữ hành, thật là tốt biết bao nhiêu a~”