Chương 3: Sự mở đầu

Ánh nắng chiếu rọi buổi ban trưa, kéo thêm tiếng trống trường vang lên từng hồi, học sinh lũ lượt ra khỏi lớp như ong rời tổ. Đang là giờ nghỉ trưa nên khung cảnh sân trường rất sinh động, các bạn trai thì đá banh hay bàn luận về game, còn bạn nữ thì tranh thủ ăn trưa và chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình. Nhưng chắc có lẽ không một ai chú ý đến, bên dưới gốc cây phượng vĩ nở đỏ rực như chùm pháo đêm giao thừa, có một chàng sinh viên ngồi lủi thủi, cầm hộp cơm trên tay ăn và nhìn về một khoảng không vô định.

Chàng trai ấy tên là Nguyễn Duy Phong, anh mang một vẻ nam tính của con người ở núi rừng Tây Nguyên với những đường nét góc cạnh, mặc dù đã trải qua hơn hai mươi năm sống trên đời nhưng anh không thể nào hòa nhập được với các bạn học. Trong lớp, anh luôn ngồi lẻ loi, nép mình lại để tránh gây sự chú ý, khác xa những cậu ấm cô chiêu luôn thích khoe khoang sự nổi tiếng và tiền tài của cha mẹ.

Nhân dịp trường tổ chức dã ngoại ngay chính tại thôn bản của mình, trong tâm của chàng thanh niên tên Phong lúc này đang dâng lên một cảm xúc khó tả, từng mảnh ký ức hiện lên trong tâm trí cậu, cánh đồng cà phê thơm ngào ngạt cùng với hình ảnh bố mẹ chăm chỉ thu hoạch, nhớ đến những lúc đắm mình trong dòng nước của thác Datanla càng khiến cậu bồi hồi xót xa.

Buổi sáng hôm đi dã ngoại, Phong đã xách balo và đến địa điểm tập trung đầu tiên, được ngắm nhìn khung cảnh trường học chìm sâu trong màn đêm khiến cho anh thấy lạ lẫm. Ngày càng nhiều người di chuyển đến, Phong đi xung quanh tìm xe rồi leo lên trước, cậu chọn hàng ghế phía sau cùng và đặt mông xuống, bác tài xế đi tới hỏi han cậu vài câu rồi quay về vị trí ghế lái. Đã đến giờ khởi hành, chuyến xe bắt đầu lăn bánh, một số trò chơi sôi nổi được diễn ra rồi sau đó ai cũng tranh nhau chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại bác tài xế vẫn thực hiện công việc của mình.

Sau khi dừng chân tại một số địa điểm thì cuối cùng cũng đã đến, từng người di chuyển xuống xe, không khí trong lành của núi rừng, thêm cả tiếng hót của chim họa mi, các học sinh đều tranh thủ thư giản gân cốt và chụp một vài tấm hình kỷ niệm. Kế tiếp, cả đoàn di chuyển theo sự chỉ dẫn của người dân bản địa đến một thôn bản nằm ở trong rừng cũng là quê nhà của Phong. Sau khi đã sắp xếp vị trí sẽ là thời gian nghỉ ngơi, Phong liền chạy về nhà, thấy mẹ đang ngồi ở trước sân rửa rau, cậu chạy lại ôm lấy mẹ, rồi đi vào trong chào ba, cuối cùng cậu đi đến căn nhà được xây ngay chính giữa thôn, đó là nhà của trưởng thôn. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh ba mẹ thì trưởng thôn là người thương anh nhất, ông cũng biết giới tính thật của anh, nhưng không hề kỳ thị mà ngược lại càng thương yêu Phong và xem anh như con ruột của mình.

Buổi chiều hôm ấy, Phong đi vào rừng để thực hiện bài khảo sát, cậu không hề được nhóm vào hoan nghênh nên đành lủi thủi đi dạo một mình để ngắm nhìn cảnh núi non hùng vĩ để mong xóa tan đi nỗi u uất trong lòng, để bản thân hòa vào thiên nhiên vừa mong ước một ngày nào đó, anh có thể nhận được sự yêu mến và kính trọng từ chính các vị đồng học. Nhưng tiếng gió lạnh thổi đến làm anh nhận ra mình đã đi sâu vào trong rừng, trời tối cũng là thời gian hoạt động của các loài thú săn mồi. Phong muốn quay về nhưng chính lúc này, anh chợt nhớ đến câu chuyện già làng kể với anh, có một ngôi đền cổ xưa đang nằm sâu bên trong khu rừng, che khuất sự vĩ đại bằng những bóng cây đại ngàn, tương truyền rằng nếu cầu nguyện thì mọi điều ước đều sẽ thành hiện thực.

Sự tò mò chiến thắng sợ hãi, Phong bước chậm rãi vào bên trong khu rừng, không khó để cậu tìm ra được vị trí của ngôi đền. Một kiến trúc hình tam giác với những khối đá được xếp chồng lên nhau, chính giữa là một khe hở và phía dưới được đặt rất nhiều lễ vật. Cách đây vài ngày, người dân đã đến đây để thờ cúng và các lễ vật thì dùng làm thức ăn cho các con thú trong rừng. Phong quỳ xuống trước cổng ngôi đền và thành tâm cầu nguyện nhưng khi anh ngẩn đầu lên thì bên cạnh anh bỗng xuất hiện ông lão kỳ lạ, toàn thân ông ấy không hề bám lấy chút bụi nào, râu tóc trắng xóa dài đến lưng, ông ấy mặc một bộ đồ giống với người dân bản địa. Nhìn cậu thanh niên đang quỳ, ông trao cho Phong một nụ cười hiền từ và bảo rằng ông ấy có thể thực hiện được nguyện vọng của anh, nhưng anh phải nghe theo sự chỉ dẫn của ông ấy nếu không sẽ chết.

Có lẽ do khao khát quá lớn của bản thân, Phong đã không ngần ngại chấp thuận lời đề nghị của ông già kỳ lạ. Anh can đảm theo chân ông lão đi vào bên trong ngôi đền, nhưng đi mãi vẫn chưa đến điểm cuối, Phong sốt ruột liên tục hỏi và lần nào cũng chỉ nhận về ba từ “sắp đến rồi”. Rất lâu, cả hai tiến đến một nơi, vẫn là bên trong ngôi đền nhưng cảnh vật ở đây lại sinh trưởng cực kỳ tốt, có nước chảy, chim thú, cỏ cây. Chính giữa căn phòng là một cột đá màu đen được chạm khắc tinh xảo, Phong vừa nhìn vào tảng đá liền mất đi sức lực, hai chân anh mềm nhũn ra và ngã xuống, khung cảnh hiện tại giống như cậu đang quỳ lạy tảng đá tưởng chừng như vô hại trước mắt.

“Kính thưa chủ nhân, nô lệ đã đem người đó đến cho ngài ạ.” Phong quay người sang thì không thấy ông lão râu tóc bạc phơ kia, mà lại biến thành một chàng thanh niên với mái tóc vàng óng, thân hình săn chắc như được chạm khắc bởi bàn tay của các vị thần, đôi mắt màu xanh ngọc huyền ảo, là người con trai đẹp nhất mà Phong từng gặp đến giờ, khiến anh thơ thẩn mà quên đi câu nói vừa nãy.

“Tốt lắm. Ta ban cho ngươi được xuất tinh.” Một âm thanh huyền bí phát ra từ bên trong tảng đá. Ngay lập tức, con cặc phía dưới của chàng trai đã cứng ngắt ngay lập tức, ánh mắt cậu ấy mê mang nhìn về thân ảnh mờ nhạt xuất hiện trên mặt của tảng đá, anh ta quỳ lạy cảm ơn một cách trịnh trọng và xuất tinh trùng dưới sự chứng kiến của Phong. Dương vật của chàng trai vẫn xả tinh trùng một cách đều đặn như xả lũ, đầu khấc tím tái do bắn quá nhiều nhưng có vẻ vẫn chưa dừng lại, bãi tinh trùng đọng lại như một vũng nước nhỏ, thanh âm từ tảng đá lại một lần nữa phát ra “Đủ rồi.” Dường như con cặc của chàng trai là một món đồ chơi, những phát bắn dần yếu hơn rồi ngừng hẳn. Cậu thanh niên đẹp trai dập đầu cảm tạ chủ nhân rồi đứng dậy, cặc của anh ta lúc này vẫn sừng sững và chảy tinh dịch nhưng anh ta có vẻ không quan tâm cho lắm, bước lại phía lối ra, đứng nghiêm theo kiểu quân đội rồi ánh mắt của anh chàng mất đi tiêu cự, đứng bất động như một búp bê sống mà chặn ngay lối ra.

Phong đang sững người thì giọng nói trầm ấm lại một lần nữa được phát ra “Giờ thì đến lượt ngươi.” Ý thức được nguy hiểm đang đến gần, Phong cố gắng bò ra khỏi đây nhưng đã bị chàng trai kia ngăn cản. Cậu lùi về thì “Hãy để những mộng tưởng chiếm lấy thân thể, để phần đen tối nằm sâu bên trong trỗi dậy, loại bỏ đi những ham muốn trần tục, phục vụ và trung thành” Trong từng chữ đều như chứa ma lực, quanh quẩy và liên tục vang lên trong tâm trí Phong, ánh mắt của anh dần thể hiện sự mệt mỏi, rồi lặp lại câu nói như một lẽ thường tình, bản thân anh đã hoàn toàn bị chiếm hữu.

“Ý chí cũng thật đáng khâm phục, nhưng rồi ngươi cũng trở thành đồng loại với chúng thôi.” Thân ảnh bên trong tảng đá dường như tỏ ra hứng thú “Ký vào bản khế ước trước mắt ngươi và đón chào tương lai đi.” Một tờ giấy cùng cây bút xuất hiện trước mặt Phong, anh vô hồn đặt bút xuống ký tên, giao phó thân thể và tinh thần của anh cho người đàn ông vĩ đại trước mắt. Bản kế ước chính là một trong những năng lực của ngài, bằng vào sự chấp thuận đến từ nguyên chủ, ngài có thể làm tất cả mọi thứ đối với ý chí và thân thể của đối tượng.

Nguyễn Duy Phong cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao, những giọt mồ hôi bắt đầu vươn trên mặt và cơ thể của anh, thấm vào làm ướt áo và chiếc quần short thể thao màu đen. “Tận hưởng sự khoái lạc đi.” Anh chàng đẹp trai đã lấy lại ý thức và tiến về phía Duy Phong, sự trang nhã và lịch thiệp từ con người anh tỏa ra, trái ngược hoàn toàn với con cặc đã hoàn toàn cương cứng và không ngăn nổi sự tuôn trào tinh dịch. “Tôi là nô lệ mã số M1-VII-5000, tôi là Tuấn – tên gọi được chính chủ nhân ban tặng khi làm nhiệm vụ tại trái đất.” Lời chào hỏi đã xong, Tuấn tiến lại trao Phong một nụ hôn kiểu Pháp, lưỡi hai người hòa quyện vào nhau, đôi tay riêng phần mình chạm vào những nơi tư ẩn của đối phương, kích thích đối phương đạt được cực khoái. Tuấn đẩy Phong ngã xuống chiếm đệm mà đáng lẽ ra không hề xuất hiện trong ngôi đền, mở hai chân của Phong rồi đưa lưỡi liếm và lỗ đít hồng hào, khuấy đảo thành ruột bên trong. Nhưng cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu, Tuấn quay người về phía Phong, đặt lỗ đít của anh vào chiếc mũi của Phong, cặc thì đâm vào chiếc miệng quyến rũ và đâm sâu đến tận họng. Phong không phản kháng mà hoàn toàn hợp tác với những trò chơi mà Tuấn bày ra, anh tập trung tận hưởng hương vị từ lỗ đít của Tuấn, mở rộng khoang miệng để Tuấn đâm vào họng anh và chủ động cầm con cặc to như cái chày đâm tiêu mà ngồi xuống, rên rỉ với từng cú thúc mạnh mẽ vào đít Phong, tham lam giữ chặc tinh trùng trong lỗ đít sau khi Tuấn xuất tinh.

Bên trong điện thờ, không khí đầy mùi tinh trùng và khung cảnh đầy kích thích, hai người con trai lực lưỡng với thân hình quyến rũ đang ra sức bám lấy nhau, những vết tinh trùng chưa khô lại được phủ thêm bởi chính mồ hôi và tinh trùng của Tuấn và Phong. Cuối cùng, Phong kiệt sức, gục xuống bên vòng tay của Tuấn rồi thiếp đi, phía dưới rốn của anh xuất hiện một mã vạch và một dãy ký tự Slave-I-1. Tuấn nhìn lấy Phong, ôm cậu đặt xuống đệm, đắp chăn cho cậu, trao một nụ hôn, cơ thể Tuấn lúc này dần trong suốt và hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, chứng minh là anh đã hoàn thành nhiệm vụ và sẽ quay về bên chủ nhân phục vụ người.

Sáng hôm sau, Phong giật mình tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm tại căn nhà sàn lớn nhất tại thôn, trên tay cậu xuất hiện một chiếc vòng tay bằng vàng và khảm nhiều loại đá quý, con cặc cậu thì cương cứng với một kích thước lớn hơn hẳn mọi ngày, dài hơn cả gan tay, lông trên cơ thể hầu hết đều biến mất, cơ thể săn chắc và chiều cao được cải thiện hơn hẳn. Phong nhìn xung quanh, ánh mắt quan sát thân thể đang phát triển của những thằng bạn, quần ngắn quần dài, áo ngắn hay áo ba lỗ, mỗi nét đều làm rạo rực trái tim Phong. Chiếc vòng tay bỗng nhiên phát sáng bao phủ cả vùng thôn bản, luồng ánh sáng nhanh chóng tạo được một kết giới có khả năng ngăn chặn tất cả sự tìm kiếm từ thế giới bên ngoài.

Đến ngày về, từng chuyến xe từ xa tiến lại, tất cả các học sinh đều đã xếp hàng ngay ngắn bước lên xe một cách trật tự, người dân sống tại thôn bản bắt đầu trở lại cuộc sống bình dị như trước kia, vẫn lên rừng săn bắt và trồng trọt nhưng những thứ bị bao phủ trong thứ ánh sáng huyền ảo hôm đó, dưới rốn đều xuất hiện một dãy ký tự kỳ lạ và một đoạn mã không thể lý giải, chứng minh cho thân phận nô lệ đã được xác minh.

Một số thông tin bên lề:

- M1-VII-5000: được trao cho người dân đến từ vùng đất bí ẩn, với “M1” là mã số thành phố sinh sống, “VII” đại diện cho nhóm thứ bảy trong bảng phân cấp, “5000” là số thứ tự cho nô lệ.

- Slave-I-1: được trao cho người dân sinh sống tại trái đất, với “Slave” là phân thận nô lệ, “I” đại diện cho nhóm thứ nhất trong bảng phân cấp, “1” là số thứ tự cho nô lệ.