Chương 102: Lời tâm sự (1)

1392 Chữ Cài Đặt
Chúng tôi bước vào một phòng họp nhỏ trong bệnh viện, và được tường thuật lại

Trưởng đội cảnh sát bắt đầu kể, vào khoảng 5 giờ 15 phút tối, chúng tôi nhận được một cuộc gọi, nói rằng kẻ tình nghi cố ý giết người, đang xuất hiện trên phố dùng dao cướp một trường mẫu giáo. Khi chạy đến hiện trường, chúng tôi thấy một ông già gầy nhưng khỏe mạnh dùng dao cứu bé gái khỏi tay nghi phạm, rồi dùng tay không vật lộn với nghi phạm, mặc dù bị nghi phạm đánh và đâm vào đùi và bụng dưới, nhưng ông vẫn chiến đấu với nghi phạm bất chấp sống chết. Sau khi chúng tôi đến khuất phục nghi phạm, ông đã không cầm cự nổi nữa và tôi ngất xỉu, nên chúng tôi đưa ông đến bệnh viện.

Khi chúng tôi biết rằng bé gái bị nghi phạm bắt cóc bằng dao là Mây, và người cứu Mây khỏi tay của tên cướp là cha, Thuyền và tôi đã ướt mắt.

"Mây thì sao? Con của tôi đâu rồi? Có chuyện gì với con bé không? Đội Trương, nói cho tôi biết." Thuyền đột nhiên khóc và hỏi trong tâm trạng kích động..

"Đừng lo lắng. Con gái cô không sao. May mắn thay, ông ấy đã giải cứu con gái cô khỏi bọn côn đồ, nên con gái cô không bị thương. Bây giờ cô ấy đang ở nhà trẻ và được giáo viên chăm sóc."

Thuyền và tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe.

"Phong, ba của anh đã bị đâm hai nhát để cứu Mây, và ông ấy gần như đã chết...." Thuyền ngay lập tức khóc với tôi sau khi nghe những lời của Cảnh Sát, và sau đó lao vào tôi trong vòng tay.

"Thuyền, không sao đâu, Mây không bị thương, và bố đã qua cơn nguy kịch. Không sao đâu, không sao đâu." Tôi ôm chặt Thuyền và dùng lòng bàn tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô ấy. Sau đó tôi nói cám ơn với đội cảnh sát.

Chúng tôi quay trở lại hành lang bên ngoài phòng cứu hộ. Thuyền vội vàng ngồi bên cạnh mẹ, cô nhẹ nhàng hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ có sao không."

"Mẹ không sao, điều mẹ lo lắng nhất bây giờ là bố chồng của con. Ông ấy suýt chết để cứu Mây. Thuyền, bố chồng con là người tốt .Sau này con và Phong nhất định phải hiếu thảo nhớ không con. "

Nghe mẹ nói xong, Thuyền nghĩ đến cô và cha tôi, khuôn mặt xinh xắn bất giác đỏ bừng, rồi thì thào nói mẹ: “Mẹ ơi, con biết rồi mẹ”

“Mẹ, mẹ về nhà trẻ rướt Mây giúp chúng con, có con và Thuyền ở đây, mẹ đừng lo lắng” Tôi nói với mẹ.

"Ừm, được rồi, mẹ đi đón Mây từ nhà trẻ về, Con ở đây xem bác sĩ cần gì, có gì thì gọi cho mẹ biết” mẹ nói với chúng tôi.

“Mẹ, chúng con biết rồi, mẹ đừng lo.” Tôi vội nói với mẹ.

Sau đó tôi đang đứng ở cửa phòng cứu, Thuyền cùng mẹ đi đến cuối hành lang rồi quay lại.

“Anh à, bác sĩ nói cha không còn nguy hiểm nữa nên không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng quá.” Thuyền an ủi tôi, nhưng cô ấy còn lo lắng hơn cả tôi. Cha tôi đã hy sinh mạng sống của mình cứu Mây. Đối với Thuyền, cô ấy rất biết ơn cha tôi, nếu không có cha tôi, có lẽ Mây ...

"Mà sao bố lại đi tới trường mẫu giáo, điều này thật kỳ lạ" Thuyền tự hỏi.

"Chúng ta sẽ không biết cho đến khi bố tỉnh dậy sau ca mổ" Tôi cũng thấy rất lạ, nhưng giờ chỉ có bố biết chuyện này.

“Anh à, lần này bố bị thương rất nặng để cứu Mây, em nghĩ bố phải ở bệnh viện một thời gian.” Thuyền nói với tôi.

“Ừ, chúng ta đều phải đi làm, không có thời gian để chăm sóc bố, hay mình thuê người chăm sóc bố.” Tôi nói với Thuyền, sau khi suy nghĩ về nó.

“Phong, anh đang nói gì vậy?” Thuyền nói với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Em à, có chuyện gì vậy? Anh nói sai sao?" Tôi nhìn Thuyền, vội vàng hỏi cô ấy.

"Bố suýt chết để cứu Mây lần này, sao anh lại tàn nhẫn bỏ bố một mình trong bệnh viện và để một người lạ chăm sóc bố? Nếu chuyện này mà mọi người biết, mặt mũi của chúng ta để ở đâu? Cha vừa trở về cõi chết, một người thân cũng không có ở cùng cha để chăm sóc sao?” Thuyền rất khó chịu nói với tôi.

Tôi nhanh chóng nói với Thuyền: "Em à, chúng mình chỉ đang bàn thôi, nếu không anh xin công ty cho nghỉ, anh sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bố "

“Anh à , công ty của anh là công ty tư nhân, và anh là trụ cột của công ty. Anh xin nghỉ có lẽ không tốt đâu." Thuyền nói với tôi.

Tôi nghe mà nghĩ lại, đúng là bây giờ công ty tôi, nếu tôi xin nghỉ thì chắc chắn sếp sẽ không đồng ý. Vì vậy, tôi nhìn Thuyền: "Em, Thế em nghĩ thế nào?"

"Anh, em sẽ xin nghỉ phép. Đơn vị của em là quốc doanh, nghỉ mười ngày cũng được.Nếu người nhà của nhân viên bị ốm, họ có thể nghỉ việc để chăm sóc người nhà. ”Thuyền mím môi suy nghĩ, sau đó nói với tôi..

Nghe xong chuyện này tôi đương nhiên rất vui, Thuyền có thể chăm sóc cha tôi trong bệnh viện.

“Vậy thì để em chăm sóc bố vậy." Tôi nói

Thuyền không nói, cô ấy chỉ dựa vào vòng tay tôi và nghẹn ngào vì buồn.

Chúng tôi hồi hộp chờ đợi bên ngoài khoảng một giờ trước khi bố tôi được đẩy ra khỏi phòng mổ. Thuyền và tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy đến.

"Bố, bố ..." Tôi và Thuyền gọi bố ngay khi tôi đến bên giường.

"Đừng la lớn. Bệnh nhân vừa mổ xong, cơ thể còn rất yếu. Thuốc mê chưa hết. Ông ấy vẫn còn mê man." Cô y tá nói nhanh với chúng tôi.

"Ồ, vâng, cô ơi, ông ấy bây giờ thế nào? Có chuyện gì không?" Tôi vội hỏi y tá.

“Không sao, ông có thể xuất viện sau khi ở bệnh viện mười ngày.” Y tá nói với tôi.

Thuyền và tôi yên tâm sau khi nghe, và sau đó giúp y tá cẩn thận đẩy cha vào phòng.

Khi thấy đó là khu VIP, tôi liền hỏi cô y tá: “Cô y tá, sao lại là khu VIP?”

“Ồ, chính là dì đưa bệnh nhân với công an xin vào khu VIP” Y tá nói với tôi.

Tôi biết đó là do mẹ sắp đặt.

Sau khi vào phòng, hai cô y tá bắt đầu sửa lại thứ nhét vào người cha, rồi rời khỏi phòng.

Bố tôi vẫn hôn mê, tôi thấy ông có rất nhiều ống trên người, tôi thấy đau khi nhìn thấy ông, mắt tôi đỏ lên, và nước mắt không thể ngừng rơi.

Còn Thuyền đứng bên giường bệnh, tay bịt mũi và miệng, buồn bã nghẹn ngào …

Lúc này, Mẹ và cha vợ dẫn Mầy vào phòng.

"Mây ..." Khi Thuyền nhìn thấy Mây, cô vội vàng chạy đến và ôm con bé vào lòng, cô rất vui mừng và hỏi Mây trong khi khóc: "Mây, con. Con có sợ không?" "

“Mẹ, là ông nội cứu con, ông đã đánh với kẻ xấu, nhưng ông bị đau” Mây nói

“Mây, không sao đâu, mẹ rất lo lắng cho con.” Thuyền ứa nước mắt nói, tiếp tục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của con bé.

“Mẹ, Mây không sao, tại sao ông nội lại nằm trên giường?” Mây vừa nói vừa chỉ ngón tay út về phía giường bệnh.

"Mây, ông của con sẽ chỉ nằm trên giường vì cứu con, thôi nào, để bố ôm con." Tôi nói với Mây, và bế con bé khỏi vòng tay Thuyền.