Chương 105: Chăm sóc bố chồng (2)

1994 Chữ Cài Đặt
Tôi đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy điều, có lẽ việc bố nhập viện sẽ khiến Thuyền thay đổi thái độ đối với bố trong tương lai.

"Ba thấy hai đứa nói chuyện rất vui vẻ, nên không muốn quấy rầy ..." Cha nhìn chúng tôi rồi nói.

“Bố, bố có thấy ổn không?” Tôi rất vui khi thấy bố nói chuyện vì vậy tôi quan tâm hỏi bố.

“Tất cả đều ổn, nhưng bố cảm thấy mình không còn chút sức lực nào và miệng thì khô khốc.” Cha nói với chúng tôi.

Nghe xong, Thuyền nhanh chóng cầm tăm bông trên tủ đầu giường ngâm vào nước ấm, sau đó đặt lên đôi môi khô khốc của cha tôi rồi thấm.

Tôi rất biết ơn khi thấy Thuyền cẩn thận như vậy. Sau đó nàng nói với bố: “Bố ơi, vài ngày nữa bố sẽ có sức.”

"Bố, bố nên chăm sóc thân thể của bố trước đã, Cố gắng ít nói lại." Thuyền nói với bố. Sau đó, cô ấy quay lại và nói với tôi, "Phong, anh sắp đến giờ làm việc, anh đi làm trước đi."

Sau khi nghe điều này, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra để kiểm tra thời gian, và tôi nói vài lời quan tâm với bố tôi trước khi tôi đi làm, bố tôi cũng nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

Thấy tôi đi rồi, Thuyền ngồi trên ghế đẩu trước giường bệnh, thấy cha nhắm mắt, cô ấy cũng dựa vào ghế mà nằm nghỉ.

Trong suốt buổi chiều, cha tôi thỉnh thoảng thức dậy và nhờ Thuyền vài việc rồi ông lại nằm nghỉ. Vào buổi tối, y tá vào phòng và nói với Thuyền rằng cô ấy nên kỳ cọ cơ thể bệnh nhân. Bởi vì sau ca mổ, quần áo nội y của cha tôi chưa thay, trên người vẫn còn vết máu nên phải lau rửa.

Nhìn thấy y tá đã rời khỏi phòng, Thuyền mặc dù cô cảm thấy xấu hổ nhưng nàng vẫn bưng một chậu nước ấm trong phòng tắm đi đến bên giường cha tôi, sau đó bảo cha tôi giúp nàng chà lau thân thể.

Cha gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

Khi Thuyền vén tấm chăn bông của cha tôi sang một bên, khuôn mặt Thuyền bất giác đỏ bừng lên. Sau khi phẫu thuật, phần dưới của cha hoàn toàn trần trụi, ngoại trừ có một ống thoát nước tiểu được chèn vào quy đầu giữa hông của ông, và lông mu xung quanh gốc dương vật của cha tôi đều đã rụng hết, nên trông rất đặc biệt.

Thuyền chống lại sự xấu hổ trong lòng, cởi bỏ hết quần áo của cha tôi, sau đó nàng vươn tay ra vắt chiếc khăn tắm trong chậu giúp cha lau sạch phần thân trên...rồi cọ rửa hạ bộ của cha tôi, có một ống thông tiểu cắm vào quy đầu của ông, vì vậy Thuyền rất cẩn thận kỳ cọ, bởi vì cô rất quen thuộc với thứ này của cha tôi nên nàng cũng đở xấu hổ, nếu như trước đây không phải cùng cha tôi xảy ra chuyện đó, nhất định sẽ rất ngại.

Đột nhiên, khuôn mặt xinh xắn của Thuyền đỏ bừng, nguyên nhân là lúc cô đang lấy khăn lâu dương vật của cha tôi, thật ra nàng nhìn thấy dương vật của cha tôi đã lớn dần lên.

Thuyền theo bản năng quay đầu nhìn về phía cha tôi, liền thấy trên mặt ông đầy xấu hổ.

"Thuyền, cha xin lỗi, bố không cố ý, nó ... nó muốn như thế này ..." Cha nói với Thuyền xấu hổ.

“Bố đừng giải thích, con có thể hiểu được.” Thuyền khá đỏ mặt, rồi nói nhỏ với bố.

"Bố...bố thật sự không có ý gì khác, con lấy khăn tắm chà xát... hật giống...như thế này ..." Cha rất ngượng ngùng giải thích cho Thuyền.

Thuyền nghe vậy không khỏi mím môi, bởi vì lời nói của cha tôi có chút dí dỏm, càng nghĩ nàng càng muốn cười.

"Bố, Bố giúp con nằm nghiêng sang một bên. Con cần phải cọ lưng cho bố." Thuyền sợ rằng Cha tôi sẽ xấu hổ nên xoay chuyển đề tài.

Cha tôi nghe vậy định xoay người sang một bên, nhưng vết thương trên bụng rất đau, Thuyền thấy vậy, cô giúp cha từ từ xoay người lại. Sau đó, cô ấy giúp cha tôi kỳ cọ lưng và kỳ cọ mông. Khi cô ấy lau khăn vào mông của cha mình, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ.

Khi lật người bố lại và nằm trên giường bệnh, nàng thấy cái đũng quần của bố còn to hơn trước. Thuyền bất giác đỏ mặt.

Sau đó nàng đến tủ lấy ra một chiếc quần to của bố tôi, sau đó giúp bố tôi mặc nó vào, nhưng chiếc quần bị đội lên một cục khá to và khiến nàng mặt đỏ bừng. Sau khi giúp ông thay đồ, quần áo bẩn, cô bỏ vào giỏ để trước cửa phòng.

Khi nàng quay lại, nàng hỏi cha tôi: “Bố ơi, con giúp bố lau người, bố thấy dễ chịu hơn không.”

“Chà, thoải mái hơn nhiều rồ, chỉ là… bên dưới có chút khó chịu. .. ” Cha nói với Thuyền vẻ mặt xấu hổ.

"Ai bảo bố nghĩ lung tung?" Thuyền tức giận nói với cha tôi.

"Cha ..." Cha không nói nên lời khi nghe thấy.

“Được rồi, cha ngủ một lát là hết thôi.” Thuyền không để cho cha tôi nói. Để không xấu hổ hơn.

"Thật sự rất khó chịu khi cái .. được đưa vào trong đó. Bố cảm thấy hơi đau" Cha nói với vẻ mặt đau đớn.

Thuyền đã bị sốc khi nghe thấy nó, nàng nhanh chóng hỏi cha "Cha, nó có thực sự đau không?"

"Ừ, càng ngày càng đau, Thuyền, con nên gọi y tá cho bố ..." Cha cau mày, đau lòng nói với Thuyền.

Thuyền hoảng sợ, vội vàng chạy đến bàn y tá gọi y tá và giải thích tình trạng, tất nhiên, cô ấy cũng che giấu rằng việc của cha tôi đau đớn là vì dương vật cha tôi đang cương cứng.

Cô y tá nâng chăn bông và kéo chiếc quần to của cha tôi xuống. Cô đỏ mặt ngay lập tức, bình thường khi y tá nhìn thấy cơ thể của bệnh nhân không bao giờ cảm thấy ngại ngùng và đỏ mặt, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên y tá gặp trường hợp này, và đó là lý do tại sao khuôn mặt của cô y tá đỏ bừng lên.

Thuyền đứng bên giường nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô y tá, sắc mặt cũng cảm thấy đờ đẫn. Bỏ mặt sang một bên.

“Chị ơi, chị cần một cái bồn tiểu, sau khi rút ra.” Y tá nói với Thuyền.

Nguyên nhân là do dụng cụ hổ trợ tiều cho bố tôi.

“Nếu bố tôi rút phích cắm điện, có thể bị đau như vậy không?” Thuyền nói với y tá.

“Y tá, làm ơn rút ra cho tôi, thực sự rất đau.” Ba tôi thúc giục y tá kéo nó ra một lần nữa với khuôn mặt đầy đau đớn.

"Bệnh nhân sẽ đi tiểu sau khi rút phích cắm sẽ phiền phức hơn. Chị ơi, chị có chắc là muốn rút phích cắm không?", Y tá hỏi Thuyền.

“Vậy thì rút ra.” Thuyền mím môi sau khi nghe lời này, sau đó hạ quyết tâm nói với y tá. Bởi vì cô biết rằng nếu cha tôi muốn đi tiểu sau khi rút phích cắm, cô sẽ phải giúp ông.

Nghe xong, cô y tá quay lưng bỏ đi, chắc là để lấy dụng cụ.

"Thuyền, thật sự rất xấu hổ ..." Cha nói với Thuyền một cách ngượng ngùng khi y tá ra ngoài.

"Ai bảo bố nghĩ lung tung?" Thuyền tức giận nói với cha tôi.

“Thuyền, bố tôi thực sự không nghĩ đến, chuyện này… bố này thực sự không biết tại sao mình lại như vậy.” Bố nói với Thuyền bằng giọng bực bội.

Một lúc sau, y tá cùng với dụng cụ tiến vào, Thuyền đến sô pha ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem.

Ngay sau đó, y tá đã giúp bố anh ta rút cái vòi ở niệu đạo. Sau đó lại khử trùng nó và rời khỏi phòng.

Thấy y tá đã rời đi, Thuyền đứng dậy khỏi ghế sô pha, đến bên giường, nhìn cha ân cần hỏi: "Bố, bây giờ thế nào? Còn đau không?"

"Vẫn còn đau," nhưng nó tốt hơn trước. "Cha nói với Thuyền.

"Thôi, bố nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ lung tung nữa." Thuyền ngượng ngùng nói với cha tôi.

Cha nghe xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thuyền quay trở lại ghế sofa, ngồi xuống với điện thoại của mình và xem nó.

Vào khoảng năm giờ, Thuyền nhìn thấy tôi vào phòng.

Ngay khi bước vào phòng, tôi đưa cho Thuyền bữa tối mà tôi đã mua ở ngoài, và sau đó hỏi cha tôi về buổi chiều.

Thuyền nói với cha tôi rằng mọi thứ vẫn bình thường, và sau đó cô ấy hỏi tôi khi mở bữa tối: “Anh, anh ăn chưa?”

“Anh ăn rồi, em nên ăn khi còn nóng.” Tôi nói với Thuyền,.

Tôi đến giường bệnh để gặp bố tôi, và thấy ông đã ngủ say, sắc mặt trông khá hơn nên tôi rất yên tâm.

Sau Thuyền ăn xong, tôi nói với Thuyền, "Em nên nằm nghỉ một tí và anh sẽ về nhà sau 10 giờ, được chứ."

Thuyền suy nghĩ, vì biết phải thức khuya nên nàng chấp nhận và nhắm mắt một tí.

Khoảng tám hoặc chín giờ, cha tôi thức dậy, tôi nói chuyện phiếm với cha tôi một lúc trong khi Thuyền vẫn đang ngủ trên ghế sofa.

Khoảng mười giờ tối, tôi thấy Thuyền vẫn còn ngủ say, không nỡ đánh thức cô ấy, vì vậy tôi muốn cô ấy ngủ thêm một chút nữa.

"Phong, ngày mai con phải đi làm, nên về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây không sao đâu, cha sẽ đánh thức Thuyền khi cần."

Sau khi nghe những gì cha tôi nói, tôi nghĩ lại, nó rất có lý. Nhìn sắc mặt cha tôi ngày càng tốt hơn, tôi cũng bớt lo lắng, sau khi nói với cha một vài chi tiết, tôi rời khỏi phòng, và sau đó lái xe trở về nhà.

Khi tôi nằm trên giường ở nhà, tôi bắt đầu nghĩ đến Thuyền và cha tôi trong bệnh viện. Lần này cha tôi ấy bị thương nặng và phải nhập viện để cứu Mây. Rõ ràng, thái độ của Thuyền đối với cha tôi đã rất khác. Liệu cô ấy có thưởng cho cha tôi vì đã cứu Mây không? Nếu Thuyền tỉnh dậy, cô ấy sẽ nói chuyện gì với cha mình? Mắt tôi sáng lên khi nghĩ đến điều này, bởi vì tôi chợt nghĩ đến việc giám sát, nếu tôi lấy một hệ thống giám sát ở nhà và lắp đặt nó trong phòng của bố tôi trong bệnh viện, tôi sẽ nhìn thấy mọi thứ. Hơn nữa, Cha tôi phải nằm viện tám chín ngày, trong thời gian này Thuyền sẽ ngày đêm ở bên cạnh cha, tôi không mong có chuyện gì xảy ra với họ, vì cha tôi vẫn đang nằm liệt giường với vết thương nặng. . Không thể làm được điều gì phi thường. Vì vậy, tôi chỉ muốn nghe họ nói về chủ đề gì cùng nhau.

Khi tôi nghĩ đến điều này, tôi quyết định sáng mai dậy tháo một chiếc ở nhà và đưa nó đến bệnh viện.