Chương 76: Bố vợ ốm

2875 Chữ Cài Đặt
Ngày hôm sau, Bích Thuyền dậy lúc 7h30 như thường lệ và thay áo khoác sau khi tắm rửa xong, cô bước ra khỏi phòng, đi đến phòng ăn, và thấy cha tôi ở đã chuẩn bị bữa sáng, đang ngồi vào bàn ăn và đợi chúng tôi đến ăn sáng

Tôi thầm phát hiện ra rằng khi cha tôi nhìn thấy vợ chồng chúng tôi đi vào, cha tôi không hề nhìn tôi, mà là lén lút liếc nhìn Bích Thuyền, với vẻ mặt quan tâm,

Tôi không thể tưởng tượng được chiếc dương vật khổng lồ giữa đáy quần của cha tôi ngày hôm trước đã khám phá âm hộ của Bích Thuyền, và đột nhiên tôi nghĩ rằng cha tôi cũng rất yêu thương Mây Mây, Tôi còn tưởng rằng bố tôi là người thô bạo, nhưng ông lại biết nấu ăn và làm việc nhà cẩn thận, mà những ông bố khác đều không làm được, Không cần nói cũng biết, hơn 20 năm nay ba tôi chưa từng làm chuyện như vậy với một người phụ nữ, nếu dục vọng mãnh liệt kìm nén trong cơ thể nhiều năm không trút bỏ, nhất định sẽ rất thô bạo, không có gì ngạc nhiên khi âm hộ của Bích Thuyền bị tổn thương. Nghĩ đến đây, những lời oán trách cha trong lòng cũng dần mất đi. Nhưng thật sự cần phải xem xét lại có nên để cho họ phát triển hơn nữa không, lở như Bích Thuyền sẽ không chịu sao? Cha thật thô lỗ, nếu lại làm tổn thương vùng kín của Bích Thuyền nữa thì sao?

Bích Thuyền thấy cha tôi, trên mặt hơi ửng hồng, sau đó không dám nhìn cha mình một cái nữa, ngồi xuống, lẳng lặng dọn bữa sáng rồi bắt đầu ăn.

Tôi không nghĩ về nó nữa, vì tôi phải đi làm gấp, và ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng.

Khi bố tôi thấy chúng tôi đã bắt đầu ăn, ông là người cuối cùng dọn bữa sáng và ăn.

"Bố à, đừng đợi chúng con ăn sáng. Chúng con dậy khá là muộn, nên bố cứ ăn sáng trước đi," Tôi nói với bố.

“Không sao, không sao cả, mọi người cùng nhau ăn cơm để có không khí gia đình và bố cũng ăn ngon miệng hơn, haha,” Cha cười nói với tôi.

Tôi nghe xong cũng thấy khó hiểu, mỗi lần Bích Thuyền vào ăn ba đều im lặng, nhưng hôm nay ba tôi lại muốn cùng ăn với mọi người, thật ra tôi nghĩ ba tôi thích ngồi ăn với Bích Thuyền, nếu Bích Thuyền đổi thành mẹ tôi lúc này, xem ba tôi có chờ đợi để ăn với tôi không? Xem ra trong lòng ba đã bắt đầu thích Bích Thuyền rồi. Đây là điều tốt hay điều xấu đối với tôi? Từ tâm lý của người chồng mong muốn vợ mình được ngoại tình, đó tất nhiên là một điều tốt, nhưng nếu cha tôi có tình cảm thực sự với Bích Thuyền, nó sẽ trở thành một điều tồi tệ, Vì vậy tâm trạng của tôi cũng rất phức tạp.

Mặc dù đang yên lặng ăn sáng nhưng Bích Thuyền cũng cảm thấy có chút không ổn, sau cả một đêm phần âm đạo cô mới khôi phục lại, vừa rồi ngủ dậy cũng không còn đau nữa, điều này khiến cô yên tâm, nhưng bây giờ chúng tôi đã có mối quan hệ cấm kỵ giữa bố và con dâu, nên sự ngại ngùng, xấu hổ khi đối mặt với nhau không thể nào xóa bỏ được. Cho nên vừa nhìn thấy cha chồng, trong lòng Bích Thuyền cảm thấy bối rồi, cách tốt nhất để giải quyết sự bối rối này là giữ im lặng, nhưng nghĩ đến việc phải kể lại với chồng qua tin nhắn ngày hôm nay, Bích Thuyền vẫn cảm thấy hơi ngại và lo lắng, Tôi là vợ của anh ấy, và tôi phải mô tả cho chồng tôi toàn bộ quá trình làm tình với một người đàn ông khác cho anh ấy, và người đàn ông này là bố của chồng, bố của anh ấy. Hơn nữa, người đàn ông đó còn đang cùng mình ngồi cùng bàn ăn điểm tâm, cái loại này xấu hổ thẹn thùng không nói ra được, nhưng trong lòng lại cảm thấy đặc biệt hưng phấn không giải thích được. Liệu thực sự chồng mình có muốn mối quan hệ này phát triển?

Khoảng bốn năm phút sau, Bích Thuyền và tôi đã ăn sáng ngon lành, khi Bích Thuyền ra khỏi ghế và đứng dậy, tôi thấy ánh mắt quan tâm của bố dành cho Bích Thuyền, một cái nhìn bí mật, Tôi không còn nhận ra người cha mà mình biết. Hôm nay, sao bố có thể bí mật dành cho Bích Thuyền hai lần bằng ánh mắt quan tâm như vậy.

“Chồng à, đi thôi anh,” Bích Thuyền rút hai chiếc khăn ăn trên bàn ăn ra lau trên miệng, sau đó nói với tôi.

“Thôi, đi thôi,” Tôi nói với Bích Thuyền xong, liền quay sang bố tôi vẫn đang ngồi trên bàn có vẻ hơi căng thẳng nói: “Bố, chúng con đi làm rồi, bố vất vả rồi,”

“Ồ, vậy thì có gì đâu? Bố khỏe hơn con nhưng tuổi bố giờ con chỉ có thể làm việc ở nhà thôi. Nhưng con à, bố vẫn cảm thấy mình chưa già yếu đâu, ha ha, ”Bố tôi vừa đùa vừa nói với tôi.

Nhưng khi tôi lắng nghe, tôi không cảm thấy vui vẻ. Tôi cảm thấy rằng những lời nói của bố khiến tôi cảm thấy đặc biệt khó xử. Có phải bố đang ám chỉ rằng cơ thể tôi không còn tốt nữa không? Ngụ ý rằng cơ thể ông ấy khỏe hơn tôi? Và ám chỉ rằng tôi đã đưa Bích Thuyền cho bố? Vì vậy, anh ta cảm thấy mình còn rất khỏe?

Tôi đang nghĩ gì vậy? Có lẽ bố tôi chỉ nói bâng quơ thôi, chuyện đó hoàn toàn không xảy ra. Tôi suy nghĩ.

Sau khi Bích Thuyền nghe được lời bố tôi nói, cô ấy là một nữ bác sĩ rất thông minh, cho nên suy nghĩ của cô ấy cũng giống như suy nghĩ đầu tiên của tôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức đỏ lên, trong lòng không khỏi phàn nàn về ông bố chồng này, tại sao lại đủ can đảm để nói những điều như vậy.

Cha tôi nói xong thì bật cười, khi nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt tôi và vẻ ngượng ngùng trên mặt Bích Thuyền, ông nhận ra rằng chúng tôi không cười với những gì ông nói. Bố tôi khựng lại 1 chút, bởi vì ông cũng biết rằng những gì ông nói vừa rồi là sai một chút.

“Chết tiệt, sao tôi có thể nói những điều như vậy?” Bố tôi nghĩ thầm

Thật ra, những gì cha tôi nói vừa rồi hoàn toàn không có ý nghĩ khác, khi cha tôi muốn giải thích với vợ chồng chúng tôi, thì Bích Thuyền và tôi đã bước ra khỏi nhà trong khi đó bố tôi vẫn ngẩn người trong phòng ăn, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Sau khi chở Bích Thuyền đến đơn vị của cô ấy, tôi lái xe đến công ty, sau đó vào văn phòng. Khi ngồi vào bàn làm việc và bật máy tính bắt đầu làm việc, tôi không khỏi thắc mắc không biết hôm nay Bích Thuyền sẽ kể cho tôi nghe hôm kia và bố đã xảy ra chuyện gì?

Bên cạnh đó, không lâu sau khi Bích Thuyền vào văn phòng, cô nhận được tin nhắn từ bố: Bích Thuyền, sáng nay bố thực sự lo lắng cho con, nhưng bố không thể hỏi con trước mặt Phong. Bố thực sự rất lo lắng., Bây giờ Phong đang ở đơn vị, bố mới dám nhắn tin cho con, bố muốn hỏi hôm nay phía dưới của con có khá hơn không?

Sau khi đọc tin nhắn, khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Bích Thuyền đỏ bừng ngay lập tức, cô nghĩ rằng, bố chồng cũng quan tâm đến mình, nhưng điều anh ta quan tâm là phần riêng tư nhất giữa đôi chân của mình, điều này thật quá xấu hổ, vì vậy, tôi sẽ không trả lời. Bật máy tính lên và chú tâm vào công việc cho đến khi hoàn thành. May mắn thay, mọi công việc khá là trôi chảy, Vì vậy, tôi lấy điện thoại của mình và đứng lặng một lúc, sau đó nhấp vào phần tin nhắn, sau đó nhấp vào người nhận là Chồng Yêu trong danh bạ. Tôi không biết rằng tôi nên bắt đầu viết thế nào, thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ bố chồn. Bích Thuyền cũng bất ngờ, và cô bất giác nhấp vào tin nhắn mà bố chồng đã gửi cho cô để xem:

“Bích Thuyền, sao con không gửi lại tin nhắn cho bố ? Bố đã chờ đợi câu trả lời của con, Bố thực sự lo lắng cho con.”

Đọc xong tin nhắn này, Bích Thuyền hít thở thật sâu, thật sự xấu hổ khi phải trả lời, Bích Thuyền tự hỏi, tại sao lại bố chồng lại gửi tin liên tục như vậy. Thuyền trong lòng hiện một chút tức giận.

Lúc này, Bích Thuyền thực sự có chút mệt mỏi với bố chồng, đó có thể là lý do tại sao và có cảm giác buồn chán, Nhưng Bích Thuyền đã chống lại sự ngại ngùng trong lòng và gửi lại tin nhắn cho bố:

“Bố, con rất bận công việc, không thể lúc nào cũng cầm điện thoại đọc tin nhắn của bố được”

Rõ ràng là tin nhắn mà Bích Thuyền gửi cho bố chồng thể hiện sự khó chịu, Nhưng khi gửi đi, trong lòng cô lại có chút hối hận, cô sợ ba chồng buồn sau khi nhìn thấy tin nhắn này, nên sau khi đọc kỹ lại tin nhắn cô vừa gửi cho bố chồng, cô càng cảm nhận thấy điều đó rõ hơn. Bố anh Phong mà nhìn thấy, sau này chắc sẽ buồn mình lắm, bố chồng quan tâm mình nhiều thế mà nhắn tin trách móc nhiều, không cần nói đó là bố mình, ai cũng đau lòng. Chắc là, Bố cũng đang bàng hoàng và buồn bã sau khi đọc được dòng tin nhắn này của mình.

Bích Thuyền nghĩ đến điều này, cắn môi, sau đó gửi thêm một tin nhắn cho bố chồng:

“Bố, con không sao, cảm ơn sự quan tâm của cha”

Sau khi gửi tin nhắn này, Bích Thuyền thở phào nhẹ nhõm, Sau đó dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt xinh đẹp một hồi rồi lại cầm điện thoại lên, thấy bố chồng chắc là vì tin nhắn lúc trước của mình nên không gửi nữa.

Lúc này, Bích Thuyền mới bình tĩnh lại và nhấp lại phần tin nhắn cho chồng, sau đó cắn môi dưới và bắt đầu gõ:

Phong đang làm việc trên máy tính trong văn phòng, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại trên bàn mong nhận được tin nhắn của Bích Thuyền. Mặc dù tôi biết rằng điện thoại của tôi không tắt tiếng, nếu Bích Thuyền gửi tin nhắn thì sẽ có âm thanh nhắc nhở, nhưng tôi vẫn không thể không nhấc điện thoại lên và xem. Đây có thể là một phản ứng tâm lý do tôi háo hức nhận tin nhắn từ vợ mình.

Nhiều lần tôi không kiềm chế được, tôi chỉ muốn nhắn tin để hỏi Bích Thuyền xem tôi có thời gian gửi tin nhắn cho cô ấy không, nhưng bất cứ khi nào tôi nhấc điện thoại lên và mở phần tin nhắn với Bích Thuyền, tôi không đủ dũng cảm để nhắn tin cho cô ấy. Bởi vì lúc này, trái tim của Bích Thuyền mỏng manh và nhạy cảm nhất, nếu mình thúc giục cô ấy sẽ khiến cô ấy càng thêm lo lắng, đêm qua chính là ví dụ điển hình nhất, Sau đó, cô ấy đã ngăn mình nghe cô ấy miêu tả lại toàn bộ quá trình xảy ra ở nhà giữa cô ấy và bố mình.

Vậy nên tôi không được gửi tin nhắn cho Bích Thuyền, và chờ đợi tin nhắn, cô ấy sẽ không cảm thấy lo lắng và ngại ngùng nữa, Tôi hy vọng Bích Thuyền sẽ sử dụng tin nhắn để tự mô tả những gì đã xảy ra với cô ấy và cha ở nhà vào ngày hôm kia,

Đột nhiên, chuông điện thoại của tôi vang lên nhanh chóng, tôi giật thót mình đang suy nghĩ miên man, vội giật lấy điện thoại thì thấy là mẹ Vợ gọi, tôi liền thở dài, kể từ hôm qua đi. đến đảo Hoàng Sa với mẹ vợ và Mây Mây đã một ngày, Mẹ vợ chưa bao giờ gọi điện cho mình hoặc gửi tin nhắn, vì vậy tôi chỉ cần lấy điện thoại và trả lời. : “Con chào mẹ…”

“Phong, bố vợ lại ốm rồi,” Giọng mẹ vợ lo lắng vọng ra từ điện thoại.

Nghe đến đây, tôi bàng hoàng, vội hỏi qua điện thoại:

“Mẹ ơi, bố vợ bây giờ thế nào rồi, bố đi viện chưa?”

“Chưa, ông ấy không hôn mê, chỉ cảm thấy hơi khó thở, ”mẹ vợ vẫn kể cho tôi với giọng điệu lo lắng trên điện thoại.

“Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ lái xe đến ngay, mẹ phải chăm sóc bố thật tốt,” Có lẽ tôi đã quá lo lắng. Nói xong tôi cúp điện thoại và nhanh chóng rời khỏi ghế văn phòng đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, chạy đến chỗ bãi đậu xe của công ty, và sau đó lái xe tới chỗ Mẹ vợ.

Trên đường tôi bấm còi liên tục ngay cả thấy xe phía trước chạy chậm, và bị mấy ông chủ xe mắng té tát, Nhưng lòng tôi rất lo lắng, tình trạng của bố vợ tôi vẫn chưa biết, bệnh tim không thể so sánh với những bệnh thông thường, tim là bệnh nặng nhất trong cơ thể con người. Vậy làm cách nào để không làm tôi lo lắng? Vốn dĩ tôi muốn gọi điện cho mẹ vợ gọi cấp cứu, nhưng bệnh viện cách nhà mẹ vợ một nửa so với công ty tôi, nên từ chỗ tôi qua chỗ mẹ vợ đến bệnh viện sẽ gần hơn.

Vốn dĩ tôi muốn thông báo cho Bích Thuyền, nhưng nghĩ lại, tình hình của bố vợ vẫn chưa rõ ràng, vì vậy tôi quyết định đến nhà bố vợ gặp ông ấy trước đã, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ đưa bố vợ vào bệnh viện rồi gọi cho cô ấy sau.

Khoảng mười phút sau, tôi phóng xe đến khu nhà mẹ vợ tôi ở, rồi phóng xe thẳng đến cổng tầng dưới , tôi vội vàng mở cửa bước ra thật nhanh.

“Phong, cuối cùng con cũng đến rồi,” Nhìn thấy tôi ở đây, mẹ vợ tôi dường như đã nhìn thấy một vị cứu tinh lớn.

“Mẹ, bây giờ bố thế nào rồi,” Tôi hỏi mẹ vợ với giọng lo lắng, bước nhanh về phòng bố chồng,

“Vẫn như vậy, rất khó thở,” Mẹ vợ theo tôi vào phòng.

“Mẹ đừng lo, chắc không sao đâu, chúng ta nên đưa bố vào bệnh viện ngay” Tôi an ủi mẹ vợ, nhưng tôi còn lo lắng.

Vào phòng, thấy cha chồng nằm trên giường, khó thở, mặt mày xấu xí, tôi nhanh chóng đến bên giường, nhẹ giọng hỏi:

"Bố, bây giờ bố cảm thấy thế nào, con chở bố đến bệnh viện."

Bố vợ đưa lòng bàn tay lên và lắc nó, như thể nói với tôi rằng tôi không cần phải được đưa đến bệnh viện, Thấy bố vợ khó thở, không nói được nên tôi vội nói với mẹ vợ đang đứng cạnh:

"Bố phải nhập viện, mẹ thu dọn đồ đạc cần thiết hàng ngày và chúng ta sẽ đưa bố đến bệnh viện ngay lập tức, " Tôi nói

“Phong, mẹ vừa mới dọn dẹp nó và để nó ở phòng khách bên ngoài," mẹ vợ cũng nói tôi nhanh lên.

“Vậy thì chúng ta sẽ đưa bố vợ đến bệnh viện ngay, mẹ ơi, mẹ giúp con với và con sẽ bế bố xuống,” Vừa nói, tôi vừa cúi xuống và quàng một cánh tay vào vai sau của bố vợ. Sau đó giúp nâng phần trên của ông ấy lên,

Mẹ vợ cũng đỡ bố vợ, sau đó tôi ngồi xổm xuống giường, còn mẹ vợ thì chống lưng cho bố vợ. Việc cõng bố vợ có vẻ hơi khó khăn vì thân hình của bố vợ cao và to.

Phải vất vả lắm tôi mới bế được bố vợ lên xe, mồ hôi nhễ nhại …