Chương 5: Chị chủ nhà xinh đẹp

Vội vàng lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, nếu như hôm nay đi làm muộn, đây sẽ là lần thứ ba Nam đến muộn trong tháng này, nếu như bị Vương tiện đáng ghét trong công ty nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ mất công việc mới làm chưa được vài tháng này!

Sau khi vệ sinh cá nhân, Nam cầm túi sách lao ra cửa, hắn vừa đi vừa nghĩ xem làm cách nào để vượt qua ải của tên khốn Vương tiện kia.

"Bộp!"

Vì mải suy nghĩ, Nam đã va phải một thứ gì đó, tác động mạnh làm cho hắn lùi về phía sau một bước, sau đó té lăn ra đất!

Hóa ra, vừa rồi hắn va phải một người phụ nữ, nói đúng hơn, khuôn mặt của hắn đụng trúng hai bầu vú to lớn của cô!

Cho dù là ai nhìn thấy người phụ nữ này, đều sẽ chú ý đến bộ ngực của cô trước tiên.

Về phía người phụ nữ, cô cũng bị ngã do bất ngờ, bên cạnh còn có một chiếc điện thoại không ngừng vang lên những tiếng "Alo" của một người đàn ông.

Do bị ngã, hai chân của người phụ nữ hơi mở ra, thông qua chiếc váy ngắn, Nam có thể nhìn thấy chiếc quần lót trong suốt với viền tơ bên trong.

Thấy trên đầu gối của người phụ nữ chảu máu, Nam vội vàng đứng dậy, nói:

"Chị Phượng, em không cố ý, chị không sao chứ?"

Trong lòng Nam có chút bồn chồn, nếu như có thể, hắn hy vọng mình không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm trước mặt này, cũng không phải hắn chê cô không xinh đẹp, mà bởi vì hắn còn nợ cô hai tháng tiền nhà, nếu người đầu tiên hắn không muốn gặp chính là tên khốn Vương tiện ở công ty, vậy người thứ hai chắc chắn chính là chị Phượng trước mặt!

Chỉ có điều, hiện giờ hắn không thể trốn tránh, dù sao cũng không thể bỏ chạy khi đụng phải người ta, nếu làm như thế, hắn có khác nào đồ khốn đâu?

Tuy nhiên, mặc dù Nam không chạy, nhưng thay vì chạy tới đỡ cô đứng lên, hắn lại nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới.

Trên thực tế, điều này cũng không có gì kỳ lạ, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ bị vẻ đẹp của chị Phượng hấp dẫn, nếu quả thực có người không bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, vậy người đó chính là thái giám hoặc bị gay!

Nam không phải thái giám, tuyệt đối cũng không phải gay, ngược lại hắn còn là một người đàn ông có tinh lực dồi dào, rất lâu rồi hắn chưa được chạm vào phụ nữ, cho nên khó tránh khỏi thất thố khi thấy một người phụ nữ xinh đẹp như cô!

"Này nhóc, không muốn trả chị tiền thuê nhà cũng thôi đi, em còn muốn ám sát chị sao? Cũng may đây không phải cầu thang, nếu không chị bị em đâm ngã chết rồi!"

Phượng bực mình nói.

"Chị Phượng, em thực sự không cố ý, do em sợ mình đi làm muộn, cho nên mới có chút vội vàng, không cẩn thận đụng phải chị!"

Nam gấp đến độ luống cuống tay chân.

"Chị biết rồi, em còn đứng đó làm gì, muốn chị ngồi đây luôn hả?"

Phượng trừng mắt lườm Nam, hai tay chống xuống đất muốn đứng dậy.

"Chờ chút, để em giúp chị xử lý vết thương trước đã, nếu để nhiễm trùng sẽ không tốt!"

Nghĩ tới gì đó, đột nhiên Nam lại lên tiếng ngăn cản.

Phượng kiều mị nhìn hắn, nói:

"Nam, em bị ngốc à, chúng ta đang ở bên ngoài đó, muốn xử lý vết thương cũng phải vào nhà, chẳng lẽ em mang theo thuốc bên mình hay sao?"

"Trên người em có thuốc!"

Nam cười hì hì, giống như làm ảo thuật lấy ra một lọ nhỏ, thực ra trên người hắn không có thứ này, nhưng vừa rồi Long Bích Dao nói cho hắn biết, trong cơ thể của hắn có không gian Thần Long, có thể cất giữ đồ vật, nhưng với năng lực hiện tại, hắn không thể sử dụng không gian, là do Long Bích Dao lấy ra giúp hắn. Tuy nhiên, đây là do Long Bích Dao muốn hắn lấy lòng phụ nữ xinh đẹp, cho nên đã tốn hết công sức mới có thể lấy ra chiếc lọ này.

"Thuốc này dùng được không đấy? Không phải thuốc độc đấy chứ?"

Phượng nghi ngờ hỏi.

"Chị Phượng, chị có thể yên tâm, đây chính là Thần dược, chẳng những có thể giảm đau trừ độc, thậm chí còn có thể nhanh chóng làm cho vết thương sinh ra non, chỉ cần xoa lên sẽ không để lại sẹo!"

Mặc dù ba hoa, nhưng trong lòng Nam lại có chút thấp thỏm, hắn cẩn thận đổ nước thước trong lọ ra tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên đầu gối của Phượng.

"Ồ, ngứa vậy?"

Phượng nhịn không được khẽ rên rỉ.

Dưới khoảng cách gần, Nam thấp thoáng thấy được hai núm vú nhỏ nhắn ẩn sau lớp áo của Phượng, lại thêm tiếng rên rỉ của cô, suýt chút nữa hắn đã đem cả lọ thuốc đổ ra ngoài, hắn nhịn không được kẹp chặp hai chân, tránh cho cái buồi cứng rắn của mình nổi lên quá cao, nếu không để cô phát hiện, hắn không mất hết mặt mũi mới là lạ.

"Chị Phượng, hết đau chưa? Có cảm giác hơi lạnh buốt, đúng không?"

Sau khi vụng trộm nuốt nước miếng, Nam liền hỏi một câu để che giấu sự xấu hổ của mình.

"Ừ, đây là thuốc gì, sao có thể thần kỳ như vậy?"

"Haha, do em tự mình làm đấy!"

Nam cười rất tươi, hắn không muốn người khác biết bên trong cơ thể của mình còn có không gian, nếu có người biết, nói không chừng hắn còn bị người ta đem đi giải phẫu!

Cẩn thận cất lọ thuốc vào túi, lọ thuốc này có công dụng quá lớn, bây giờ đối với Nam mà nói, nó chẳng khác nào bảo vật vô giá.

"Nhóc con, em đúng là đồ keo kiệt, em sợ chị học trộm sao?"

Phượng lại nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy quyến rũ.

"Nói thật, cho dù em có dạy chị, chị cũng không học được!"

Nam cười che giấu.

"Lấy giày cho chị!"

Phượng chỉ chiếc giày cao gót bên cạnh nói.

Nam đưa giày cho cô, hỏi:

"Chị đi được không?"

"Không được cũng phải đi, chẳng lẽ ngồi mãi ở đây? Bị em nhìn thấy cũng không sao, em còn muốn để người ta nhìn thấy nữa à?"

Phượng buồn bực lườm hắn.

"Em...Thực ra, em chưa nhìn thấy gì cả!"

Nam đỏ mặt giải thích, muốn trách chỉ có thể trách nàng, ai kêu nàng mặc quần lót trong suốt làm gì?

"Vậy sao? Em có muốn xem không?"

Phượng liếm môi, híp mắt nói.

"Không cần, em còn phải đi làm!"

Nam nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới có thể từ chối đề nghị hấp dẫn này.

"Không cần thật hả?"

Dứt lời, Phượng liền mở rộng hai chân.

Trong nháy mắt, khi Nam còn chưa kịp nhìn thì cô đã khép hai chân mình lại, sau đó còn cười khanh khách, khiến cho hai bầu vú trước ngực không ngừng nhảy lên.

"Chị biết thừa đám đàn ông các em!"

Phượng nũng nịu, lườm hắn nói.

Nam không khỏi sờ mũi, cười khổ:

"Chị Phượng, nếu như không sao, để em đỡ chị dậy!"

"Được rồi, chị sẽ cho cậu một cơ hội, mau giúp chị đi giày, em có thể sờ chân của chị!"

Phượng nói, nói xong liền nâng chân lên, mặc cho Nam thưởng thức.

"Xin lỗi, em không phải là người tùy tiện!"

Nam nuốt nước miếng, nhưng trong lòng lại nói thêm một câu:

- Nếu không tùy tiện thì không phải là em!