Chương 6: Suýt Bị Phát Hiện

"Ư...chậm một chút...trướng quá..." Trên gương mặt anh tuấn của y rơi từng giọt nước mắt. Thạch Hồng Nho run rẩy cầu xin, làn da màu bánh mật vì dục vọng mà nhuộm đỏ.

Biết rõ rằng dù mở miệng van xin thì cũng vô ích nhưng vì y một lòng nhớ nhung đệ đệ mà bất chấp nhiều như thế. Y không muốn một chút nữa phải bò ra khỏi phòng.

"Khóc thành ra bộ dạng thế này thật khiến người ta thương xót. Đáng tiếc bản tôn chỉ có thể yêu thương ngươi khi đêm xuống." Nam nhân trong gương chặc chặc lưỡi, không những không ngừng lại mà còn thúc đẩy viên ngọc hình tính khí nhanh hơn.

"A...húc chết ta mất...tha cho ta đi...là cái gì ta cũng sẽ đáp ứng..." Thạch Hồng Nho không thể chịu đựng được sự hành hạ vô tận này, y ngã nhào vào chiếc gương cổ bật khóc nức nở.

Vừa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rất lớn, ngoài cửa vang vọng giọng nói của nam nhân.

"Đại ca, ban ngày sao lại khóa cửa vậy?"

Thạch Hồng Vũ đứng ở đại sảnh đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy đại ca xuất hiện nên không thể ngồi yên, đi qua lại vài ba bước liền chạy đến sân trong của đại ca. Nào biết rằng ban ngày ban mặt rồi mà đại ca vẫn còn khóa cửa.

" Là Vũ đệ!" Thạch Hồng Nho kinh hãi toát ra mồ hôi lạnh, nằm trên gương cổ không dám động đậy.

"Sao không lên tiếng? Tiếp tục cầu xin bản tôn, bản tôn sẽ để ngươi bắn ra."

Tất cả chuyện ở trong sơn trang nam nhân trong gương đều nắm trong lòng bàn tay. Gã đã sớm biết từ khi Thạch Hồng Vũ lên đường. Nhìn bộ dạng Thạch Hồng Nho lo sợ bị Thạch Hồng Vũ phát hiện khiến gã không nhịn được mà muốn trêu chọc y.

Đối với đôi huynh đệ Thạch gia, gã vẫn cảm thấy Thạch Hồng Nho thuận mắt hơn một chút. Mặc dù Thạch Hồng Vũ xinh đẹp hơn Thạch Hồng Nho nhưng thực sự quá ồn ào, gặp mặt luôn nói không ngớt miệng. Vì vậy vào lần đầu tiên gã chiếm Thạch Hồng Nho làm của riêng thì đã giữ lại mạng cho Thạch Hồng Nho.

Có điều nói đến cũng thấy thật kỳ diệu, sau mỗi lần thưởng thức cơ thể Thạch Hồng Nho, ma lực của gã liền hồi phục được một chút, mặc dù không đáng kể nhưng dù sao có còn hơn không.

Kiên trì thêm mấy năm nữa nói không chừng có thể phá vỡ trói buộc của phong ấn, tự hào với thiên hạ!

"Xin ngươi... để ta ra..." Thạch Hồng Nho nghẹn ngào, khó khăn rặn ra lời van xin.

Không thể để Vũ đệ nhìn thấy bộ dạng dâm loạn này của y được, nếu không sự hy sinh bao năm qua đều trở nên công cốc. Với tính cách của Vũ đệ, đệ ấy nhất định sẽ làm lớn ầm ĩ, mặc kệ mọi thứ mà báo thù cho y.

Nhưng Vũ đệ vốn dĩ không phải là đối thủ của Kính Ma. Y cũng không muốn Vũ đệ nay còn trẻ tuổi bị hủy hoại trong tay Kính Ma.

"Được rồi, nhìn bộ dạng đáng thương này của ngươi, bản tôn tạm tha cho người một lần. Nhưng tối nay phải hầu hạ bản tôn thật chu đáo." Nam nhân trong gương liếc nhìn cánh cửa đang không ngừng kêu vang, tia sáng đỏ trong mắt lóe lên bất định.

Chỉ thấy nam nhân trong gương chỉ ngón trỏ bắn một cái, viên ngọc màu ngọc bích chôn trong lỗ nhỏ phía sau Thạch Hồng Nho lập tức ngừng đưa rút, từng chút một đẩy ra ngoài.

Miệng huyệt có chút sưng đỏ ngậm chặt lấy viên ngọc hình tính khí, mỗi lần nó di chuyển đều kéo vách thịt mịn màng ra khiến Thạch Hồng Nho không ngừng hút lấy không khí.

"A..." Thạch Hồng Nhi nhét nắm tay vào miệng, cố gắng nuốt tiếng rên rỉ trở ngược vào trong.

Bởi vì viên ngọc quá lớn, lại bị y nuốt lấy toàn bộ nên lấy ra còn khó khăn với việc đút vào. Mới rút gần một nửa mà y đã mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi đổ như mưa.

Chỉ một lúc sau, cả người y như mới vớt ra từ trong nước vậy. Mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng dán chặt lên bắp thịt săn chắc sau lưng, thật giống tấm tơ lụa thượng hạng, khiến người ta quyến luyến không nỡ buông.

Dáng vẻ dụ hoặc này khiến ngón trỏ Kính Ma cử động mạnh. Yết hầu gã chuyển động vài cái, cố gắng nuốt nước bọt xuống, hận không thể đè Thạch Hồng Nho xuống đất hung hăng làm thêm một hiệp nữa.

"Đại ca, rốt cuộc huynh bị sao vậy?" Tiếng đập cửa càng ngày càng lớn, Thạch Hồng Vũ đập cửa mạnh đến mức cánh cửa lung lay sắp đổ xuống.

"Ta...ta không sao..." Thấy cửa phòng sắp bị mở ra, Thạch Hồng Nho vội vàng nhào đến dùng lưng giữ lấy cửa phòng.

Hành động dùng mông giữ lấy đằng sau cửa của y khiến cho viên ngọc khó khăn lắm mới rút ra được gần một nửa lại một lần nữa cắm lại vào trong. Tồi tệ nhất là nó vừa vặn đỉnh vào điểm gồ lên ở trong cơ thể.

"Sao mà không sao được, ban ngày lại đóng cửa..." Thạch Hồng Vũ với tính cách nhanh nhảu thì hiển nhiên không tin lời Thạch Hồng Nho, rất muốn lao vào để xem chuyện gì xảy ra.

"Đệ đợi một lát, ta lập tức ra đây." Không còn cách nào khác, Thạch Hồng Nho đành phải nắm lấy một nửa viên ngọc lộ ra bên ngoài mà mạnh mẽ rút ra.

"Thạch Hồng Nho, ngươi thật to gan!" Gương mặt nam nhân trong gương tối sầm lại.