Chương 12

"Đừng sợ, mẹ tớ rất tốt. Mẹ chỉ là muốn hiểu cậu thêm một chút, hơn nữa để cậu hứa sẽ không để cho thành tích học tập của hai chúng ta giảm xuống."

"Tớ biết rồi, lập tức chuẩn bị!", Khưu Vũ cười, hôn một cái lên khuôn mặt Tiểu Nhã.

"Cậu không sợ người khác nhìn thấy à?"

"Hôn một cái không có ai nhìn thấy, trong lòng tớ nắm chắc. Vậy lúc nào thì mẹ cậu sẽ tìm tớ?"

"Hẳn là chiều thứ Bảy. Bởi vì mẹ nói bình thường chúng ta đều bận, đợi thứ Bảy chúng ta học xong rồi nói sau."

"Được rồi, tớ liền chờ!", lòng Khưu Vũ kích thích lên một trận xôn xao, hắn hưng phấn chờ đợi thời khắc này, nghĩ lại một lần nữa gần gũi nhìn người phụ nữ để mình động lòng. Nhưng hắn tuyệt không thể để cho Tiểu Nhã nhìn ra cái gì, bởi vì đây là bí mật của riêng hắn, một bí mật không thể nói cho người khác.

-------------

Đây là một khu chung cư cao cấp, mấy căn nhà lớn có kiểu dáng châu Âu, còn có siêu xe đi lại ở trên đường đều thể hiện người ở nơi này có thân phận đặc biệt. Mà Lâm Tùng Lam mặc quần áo cực kỳ bình thường đi ở trên đường bốn phía đều là chim hót hoa nở cũng là khác biệt.

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, nàng còn một mực chưa từng gặp lại Đinh Toàn. Mấy ngày nay đều là cô Triệu ở nhà một mình, hơn nữa không có biểu hiện ra bất cứ thái độ dị thường nào với nàng. Nàng thử hỏi qua Triệu Hân có biết chồng nàng đồng ý tăng lương cho mình hay không. Triệu Hân trả lời chuyện này là chồng của nàng quyết định, dù sao tất cả mọi thứ ở đây đều là từ tiền của hắn, hắn muốn tiêu như thế nào đều không sao cả.

Lâm Tùng Lam cảm thấy mình đĩ thõa, nếu là lúc trước, nói cái gì nàng cũng không nhận làm công việc này. Bởi vì nàng ở đây không chỉ bán đứng sư, hơn nữa liền cơ thể cùng tự tôn của mình đều bị cướp đi. Nhưng bây giờ nàng không có lựa chọn khác, ở trong thành phố lớn này, lấy hoàn cảnh của nàng muốn tìm được công việc còn tiền lương như vậy quá khó khăn. Điểm này bị Đinh Toàn hoàn toàn nói trúng.

Nàng đã từng là sinh viên đại học danh tiếng, được người ta hâm mộ, cũng có lý tưởng rộng lớn mà xinh đẹp lý. Nhưng sau khi nàng bị cuộc sống trêu đùa, toàn bộ cũng không còn, nàng như một người con gái tiền đồ vô lượng biến thành một ngày phụ nữ trung niên hoàn toàn không có gì cả. Lúc đầu nàng bắt đầu cũng từng oán trách, từng thống khổ giãy dụa, sau khi nàng chậm rãi thấy rõ nhân tình ấm lạnh, nàng trở nên kiên cường, nàng phải sống tiếp, mặc kệ như thế nào đều phải sống tiếp.

Đinh Toàn cười đứng ở cửa, là nụ cười để Lâm Tùng Lam nhìn không khỏi sợ hãi. Nàng có chút do dự có nên đi vào hay không.

"Cô, cô Triệu đi ra ngoài sao?"

Đinh Toàn nhiệt tình bắt lấy tay nàng kéo nàng vào cửa.

"Không nên đứng ở cửa nói chuyện nha. Thật không lễ phép. Vợ anh đi Thượng Hải rồi, phỏng chừng phải mấy ngày nữa mới trở về."

"Vậy, tôi xem tôi hay là mấy ngày nữa lại đến a!", nói xong nàng liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Đinh Toàn ngăn cản.

"Ôi chao, lời của anh còn chưa nói hết đâu. Tuy rằng mấy ngày này cô ấy không ở nhà, anh cũng không thường xuyên trở về, nhưng ở đây cũng phải dọn dẹp hàng ngày a, em nhìn nhiều đồ như vậy không quét sạch sẽ sao mà được? Chẳng qua có thể thoải mái hơn bình thường một chút, bớt giặt quần áo nấu cơm. Nhưng em yên tâm, tiền sẽ không ít hơn!"

Đinh Toàn cười bắt tay đặt ở trên vai Lâm Tùng Lam, nàng không khỏi rùng mình một cái.

"Em, anh rất yên tâm. Anh đưa chìa khóa ở nhà giao cho em, đến lúc đó em tự mình đến dọn dẹp là được rồi. Thời gian em tự mình tính, được không?"

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng thân thiết, nhưng để cả người của Lâm Tùng Lam rét run. Nàng biết hôm nay nàng lại một lần nữa bán mình, dùng cơ thể sớm đã héo rũ để đổi lấy 300 đồng.

"Vậy, bây giờ tôi bắt đầu làm việc."

"Không cần vội, không cần vội. Em thật sự là một nhân viên tốt. Đến đây, ngồi một lát đã, chúng ta nói chuyện!", Đinh Toàn kéo lấy nàng, để nàng ngồi ở trên sofa. Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn, giống như là nàng mắc một sai lầm không thể tha thứ. Tuy rằng nàng biết chuyện nàng không muốn nhất sắp xảy ra, nhưng nàng còn khắc chế bản thân mình, để mình không đi nghĩ đến nó.

Tay Đinh Toàn bắt đầu cởi áo của nàng, thong dong cởi bỏ từng cái từng cái.

"Đừng, cầu xin cậu, cậu Đinh...", nàng nói ra lời này đều cảm thấy mình cực kỳ buồn cười, một câu vô nghĩa, hắn căn bản không có khả năng để ý tới nàng.

"Còn xấu hổ sao? Em lại không phải là con gái, còn xấu hổ sao? Lần trước quá vội vàng, chưa kịp cẩn thận thưởng thức em. Hôm nay chúng ta có thời gian, đừng sợ, từ từ."

Hắn nói giống như thuốc độc xâm nhập vào trong cơ thể của Lâm Tùng Lam, phảng phất có trăm ngàn con đỉa đang liều mạng chui vào bên trong người nàng. Nàng cảm thấy có một loại khó chịu nói không ra lời, muốn giãy dụa, cũng không có sức lực cùng gan đi phản kháng. Chỉ có thể mặc cho chúng tiến vào cơ thể của nàng, hút khô máu của nàng.

Đinh Toàn từ đầu đến cuối đều đang mỉm cười, tao nhã giống một nhà văn. Hắn nhìn Lâm Tùng Lam, trên mặt người phụ nữ này tràn đầy khiếp sợ cùng kinh hoàng tỏa ra một cỗ quyến rũ làm hắn hưng phấn, tuy rằng nàng có vẻ vô cùng sợ hãi, nhưng đây càng thêm kích thích dục vọng của hắn. Hắn giống như là vô tình dùng số tiền cực nhỏ đào được một của quý giá trị xa xỉ, trong lòng tràn đầy hưng phấn. Hắn tin tưởng, hắn có thể tùy ý mệnh lệnh nàng.

Quần áo của Lâm Tùng Lam bị cởi xuống, lộ ra áo ngực màu trắng cùng nửa người trên trơn bóng. Nàng theo bản năng che ngực của mình, cúi người xuống muốn che đỡ chút gì.