Chương 21

"Cô Lan, tối hôm qua cô ngủ ngon không?"

Khuôn mặt nàng ửng hồng nhợt nhạt cười.

"Vô cùng ngon. Cháu thì sao? Có ngủ sớm hay không?"

"Ngủ sớm, hôm nay rất tỉnh táo."

"Thật ngoan, thưởng cho cháu một đóa hoa hồng."

"Cháu không muốn hoa hồng, cháu muốn hoa cúc."

"Cái gì hoa cúc?"

"Cháu thích hoa cúc!"

"Được rồi, chỉ cần cháu nghe lời, cô liền thưởng cho cháu hoa cúc."

"Thật sao? Không lừa người?"

"Không lừa!"

------------

Thẩm Dũng giống như bình thường, về nhà cũng là đọc văn kiện trong tay, giống như vĩnh viễn đều phải làm việc. Lông mày nhíu chặt giống như nói cho người khác không được đến gần hắn, bởi vì hắn đang làm việc quan trọng nhất đối với cái nhà này.

Ngọc Lan không có cùng hắn chào hỏi giống như trước kia, mà là lập tức đi vào phòng bếp giúp mẹ chồng nấu cơm. Đây là lần đầu tiên Thẩm Dũng về nhà sau khi nàng biết chuyện. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt làm thế nào để như không có chuyện gì xảy ra đối mặt hắn, hoặc là nàng căn bản cũng không muốn nhìn thấy hắn.

"Ngọc Lan, Ngọc Lan!", Thẩm Dũng gọi tên của nàng.

"Thẩm Dũng gọi con đấy. Chỗ này một mình mẹ là được!", mẹ chồng thúc giục nàng nói.

Ngọc Lan đi ra phòng bếp, đứng ở cửa phòng khách. Người nàng đã từng có yêu lúc này thần thái sáng láng mặt mang nụ cười nhìn nàng.

"Làm sao vậy? Giống như không vui? Có phải đi làm mệt mỏi không?", hắn đón nàng đi qua.

Nàng đi tới ngồi đối diện hắn, đã không có hưng phấn như dĩ vãng.

"Không có việc gì, rất tốt!"

"Anh nói không cho em đi làm a, em mặc kệ. Muốn mua ô tô cho em, ngươi lại thế nào cũng đi xe điện đi làm."

"Em thích đi, cũng thích xe điện!"

"Nhưng em không phải là mệt sao?"

"Ai nói em mệt, lại nói em mệt em cũng nguyện ý."

Ngọc Lan không có nhìn hắn, chỉ là hai tay ôm mắt nhìn phía trước. Thẩm Dũng bắt tay khoác lên trên bờ vai của nàng dịu dàng hỏi: "Có phải cùng đồng nghiệp giận dỗi không? Hay là cùng mẹ cãi cọ?"

"Đều không có, chì là em tự giận bản thân. Tự bản thân em nhìn mình không thoải mái."

"Chúng ta có nên nói chuyện hay không?"

"Không có gì để nói, em đi giúp mẹ nấu cơm."

Nàng đứng lên lại đi vào phòng bếp. Thẩm Dũng nhìn bóng lưng của nàng lắc lắc đầu nghĩ, phụ nữ chính là như vậy, mình không biết khi nào nàng nổi giận, giống như núi lửa, phải phóng thích tất cả năng lượng bên trong ra, nhưng sau khi khi nó phun trào ra, mình mới biết được hoá ra phun ra chính là một viên ghen tuông, tựa như tình nhân trẻ tuổi kia.

Nhưng cũng may, Ngọc Lan không cần hắn phải dỗ giống như vậy, dù sao cũng là vợ chồng, nhiều nhất là trách hắn bình thường không ở nhà, sau một một trận nhẹ nhàng, chuyện gì đều sẽ đi qua. Cho nên đối với vợ không cần quá kiên nhẫn, tựa như con chó, nó sớm muộn gì cũng sẽ vây quanh mình. Mà tình nhân giống con mèo, nhất định phải cẩn thận che chở, nếu không liền đối với mình hờ hững, hoặc là làm ầm ĩ đến gà bay chó sủa.

Lúc ăn cơm, Thẩm Dũng săn sóc gắp vào bát của Ngọc Lan, làm Tiểu Nhã không ngừng kháng nghị.

"Con còn chưa ăn, đồ ăn đều chạy vào bát của mẹ."

Mặt Ngọc Lan không thay đổi gắp đồ ăn cho Tiểu Nhã, tự mình đi gắp món khác.

Buổi tối nằm ở trên giường, Thẩm Dũng không tiếp tục làm việc, mà là nhìn Ngọc Lan từ phòng ngủ đến phòng tắm ra ra vào vào. Tuy rằng cơ thể vẫn bảo trì yểu điệu như cũ, nhưng so sánh với cơ thể người trẻ tuổi, nàng thiếu một chút thanh xuân sinh lực cùng tinh thần phấn chấn.

Hắn đã từng rất yêu thích cơ thể của nàng, cơ hồ ngày ngày cùng nàng ân ái, các loại tư thế đều dùng qua, hắn quen thuộc mỗi một tấc da thịt của nàng. Nhưng có lẽ là quá quen thuộc, ngược lại dần dần không thấy hứng thú. Lúc này hắn mới phát hiện hóa ra trên phương diện tình yêu, mình thích chính là một cơ thể mới mẻ. Hắn yêu nàng, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời hắn cũng chỉ có thể có được một người phụ nữ là nàng, tuy rằng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cũng không phải là người phụ nữ cuối cùng của hắn. Vì thế tình nhân xuất hiện một cách tự nhiên.

Đây là một chuyện bình thường không thể bình thường hơn xảy ra trong xã hội hiện đại.

Nếu như không xảy ra, vậy đơn giản là quá không bình thường. Nhưng hắn vẫn yêu Trương Ngọc Lan, yêu cái nhà này. Tình nhân, ngoại trừ cho hắn thỏa mãn trên sinh lý, hơn nữa còn để xã hội thừa nhận thân phận của hắn, nói cách khác hắn là một kẻ có tiền có thể nuôi hai bà vợ.

"Lan Lan!"

Ngọc Lan rửa mặt chải đầu xong, mặc lấy váy ngủ rộng thùng thình nằm ở trên giường. Thẩm Dũng lật người, vuốt ve vú của nàng.

"Đêm nay có muốn làm không? Chúng ta rất lâu rồi cũng chưa làm. Lần trước em không phải là muốn..."

"Lần trước là lần trước, bây giờ em không muốn."

"Đừng a, anh vì thời khắc này chuẩn bị nửa tháng!", tay Thẩm Dũng chui vào váy ngủ của nàng, chạm đến mảnh lông mu mềm mại kia.

"A? Anh chuẩn bị như thế nào?", Ngọc Lan liếc mắt nhìn hắn, biết hắn đang nói một câu chính bản thân hắn cũng không tin. Hơn nửa tháng này hắn nhất định là chuẩn bị ở trên giường người phụ nữ kia. Mà bây giờ hắn dùng bàn tay đùa bỡn bộ phận sinh dục của người phụ nữ khác vuốt ve nàng, nàng cảm thấy chán ghét.

"Rèn luyện cơ thể a, đứng lên ngồi xuống a, hít đất a, vì ở trước mặt em có thể có biểu hiện tốt."

Tay Thẩm Dũng âm thầm vào khe rãnh, ở bên trong gảy. Nàng bắt lấy bàn tay nhìn hắn: "Em nói rồi hôm nay em không muốn làm. Không có cảm xúc."

"Làm một lần liền có cảm xúc. Lại nói anh rất lâu rồi cũng chưa về thăm nhà một chút."

Hắn cười, không nói lời gì cởi quần ngủ của nàng xuống, dùng sức tách chân của nàng ra, cúi người đi liếm âm hộ. Chỗ đó vừa mới tẩy rửa qua, còn lưu lại một hương sữa tắm, cực kỳ mê người. Thẩm Dũng giống như bỗng nhiên có hứng thú, hé miệng lè lưỡi đi bú liếm chỗ đó.

"Em nói rồi, em không muốn... A..."