Chương 8: Đồ tốt

Khi mà tới muộn thì sự trừng phạt đừng nghĩ có thể thoát được, vì mẹ sẽ nhìn chằm chằm vào tôi cả quá trình, nhất định phải chạy xong mới được rời đi, nếu trong quá trình chạy mà thiếu, thì chỉ có đợi gọi phụ huynh tới thôi, hoặc là tâm tình mẹ không tốt một cái, còn sẽ ghi tên lại nữa cơ.

Tôi trong đám quan sát ở chỗ cao nhìn bóng dáng của mẹ, tuy mẹ cả người đều mặc đến nghiêm chỉnh, nhưng thân hình tốt là dù có bọc thế nào cũng như thế. Bộ phận ngực với mông đều dường như lộ hết là biết thế nào rồi. Chỉ có tôi mới biết mẹ mẹ giấu dưới lớp quần áo cũ là một phong cảnh tuyệt mỹ. Ách, hình như còn bố tôi cũng biết, hơn nữa so với tôi còn rõ hơn ấy.

Còn có làn da của mẹ trắng so với trẻ con còn non mềm hơn, thật hoàn toàn không nhìn ra mẹ đã bước vào phụ nữ trung niên, nhìn nhiều nhất thì cũng chỉ là phụ nữ hơn 20, chỉ đáng hận là kính cận đen thô dày che hết hoàn toàn tướng mạo của mẹ, chỉ so sánh mỗi nước da, cũng không biết khiến bao nhiêu thiếu niên con gái hổ thẹn đến tự sát.

Trong đầu tôi khôn khỏi so sánh mẹ, dì Ôn với bóng dáng hào phóng nghiêm trang mà tôi thấy sáng nay, phát hiện bản thân thật sự không thể phân biệt ai hơn ai, có lẽ tôi biết quá ít về họ đi.

Mấy nam sinh kia chạy xong 10 vòng, suýt mất nửa cái mạng, mệt đến gục ngã xuống bãi cỏ của sân bóng, hít lấy hít để không khí. 10 vòng tương đương với quãng đường 8km, tôi nghĩ những học sinh này có thể vượt qua thật sự là không dễ dàng gì, không biết trải qua lần này xong bọn họ sẽ có cách nhìn khác về cuộc đời hay không.

Còn về bọn họ có thật sự sửa chữa được không, cái này không dám nói. Nhưng mẹ vẫn không tha cho họ dễ dàng thế, với hiểu biết của tôi về mẹ, chạy xong 10 vòng chỉ là để bọn họ nhớ kỹ lần giáo huấn này. Hành hạ về mặt tinh thần còn chưa bắt đầu đâu.

Còn không phải à, sau khoảng chưa đến 10 phút, mấy học sinh nằm như cá chết kia lại bị mẹ tôi cưỡng chế gọi dậy, đưa họ tới phòng chính trị và giáo dục, xem ra sự tàn khốc thật sự bây giờ mới chính thức bắt đầu, tôi dám khẳng định sau lần này, mấy học sinh này cũng không dám đến muộn nữa, thậm chí sẽ đến sớm hơn bất kỳ ai.

Còn đừng nói, thật sự bị tôi đoán đúng rồi. Mấy học sinh này từ lần hành hạ như địa ngục này xong, đột nhiên đối với nhân sinh có cải quan cực lớn, từ đó về sau, không chỉ không đến muộn nữa, hơn nữa mỗi ngày đều là người đến sớm nhất trong lớp họ. Còn về đến sớm quá, không có việc làm, chỉ có thể lật sách học để giết thời gian. Lâu dần, không nghĩ tới cư nhiên tạo thành mấy học sinh có thành tích ưu tú được nhận vào các trường đại học danh tiếng trong nước với số điểm xuất sắc một thời.

Sau này, cha mẹ họ còn tự mình tới trường học cảm ơn mẹ tôi, chuyện này gần như dúm động cả giới cấp 2, khiến danh tiếng trường cấp 2 càng nâng lên một tầng cao, một thời lừng lẫy, đến cả mấy trường học hàng đầu cũng không bằng. Khiến cho các chính sách trong phòng chính trị và giáo dục của mẹ tôi càng thêm mạnh, mấy người bố mẹ mong muốn con mình sẽ thành rồng phượng đem con cái mình vào trường, hơn nữa tranh giành vị trí tốt cũng có. Hấp dẫn sự quan tâm của phần lớn xã hội. Chỉ là những cái này đều là nói sau.

Vào buổi trưa, ở nhà ăn của trường ăn xong cơm trưa chuẩn bị về lớp học nghỉ ngơi. Vốn nơi này ở cấp huyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Cho nên ở trong trường có xâu phòng ăn, thuận tiện cho mấy học sinh ở xa còn có học sinh ở ký túc không cần phải vội về nhà rồi buổi chiều lại vội tới. Như thế tới tới về về quá lãng phí thời gian, hơn nữa không an toàn. Mà tôi lại vì bố thường không ở nhà, mẹ lại là phó hiệu trưởng của trường, trừ phi ngày nghỉ, bình thường buổi trưa tôi đều ở trong trường giải quyết bữa trưa. Đương nhiên mẹ tôi cũng vậy.

Buổi trưa là có 1 tiếng để nghỉ ngơi, trừ ăn cơm hết 15 phút, còn có nửa tiếng để ngủ một giấc ngon. Lúc tôi đang đi vào hành lang thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi tôi lại. Chỉ thấy Từ Béo chạy tới chỗ tôi.

“”Này, Phong Hạ Lưu.””

“Từ Béo?”, tôi với Từ Béo không cùng dãy tầng học, phòng học của tôi ở tầng 3 còn nó ở tầng 4, bình thường muốn gặp thật sự rất khó.Trừ phi tôi hoặc là nó chủ động tìm đối phương.

“Nhìn dáng vẻ bơ phờ của cậu, có phải gần đây làm việc quá sức không?”, Từ Béo nụ cười lộ ra suy đoán: “Cơ thể là thủ phủ của cách mạng đấy, phải tiết chế chứ.”

“Cút, mình nhìn cậu mưới phải khắc chế cho tốt ấy, cả ngày xem mấy thứ kia, cẩn thận sớm muộn có ngày tận tinh mà chết.”

Từ Béo khinh thường liếc tôi một cái, “Sùy, mình chính là không tin cậu không xem mấy cái CD của mình đưa đâu?”

Tôi đang muốn phủ nhận thì bị Từ Béo cướp lời nói trước: “Anh em, dù gì chúng ta cũng quen biết nhiều năm thế, tên nhóc cậu là người thế nào mình còn không biết à, dùng một từ tới đại khái cậu, đó chính là nhàm chán.”

“Mẹ nó, cậu mới nhàm chán ấy”, ngay lập tức, tôi đá khẽ vào cặp mông mập mạp của Từ Béo. Cái mông gợi cảm như thế, từ nhỏ tôi đã đạp vào cái mông ấy, rất đàn hồi, nếu không phải có phần quá to, khẳng định còn quyến rũ hơn cả phụ nữ.

“Cậu dám thề là cậu không xem?”

Eh, tôi nhất thời cạn lời, cái này tôi không cách nào phản bác, vì tôi đích thực là xem. Hơn nữa còn xem toàn bộ, toàn bộ quá trình tôi còn không tua nhanh, không chớp mắt mà xem, tinh dịch của tôi đã bắn ra hàng tá bọt. Đó không phải là con số hàng tỷ trẻ em đâu.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của tôi, tên ngốc cũng có thể đoán ra tôi đã xem, sau đó Từ Béo đảo mắt với tôi, “Sùy…còn không thừa nhận cậu là nhàm chán.”

Tôi dứt khoát không nói gì, để cho Từ Béo tùy ý chế nhạo. Dù sao thì cũng không phải một hai lần rồi. Bạn bè tốt không phải đều là bạn chọc ghẹo tôi một chút, tôi cười nhạo bạn một chút sao?

Đột nhiên Từ Béo kéo tôi vào góc tường, còn nhìn bốn phía, thấp giọng nói. Khiến tôi cảm thấy có âm mưu gì đó.

“Làm gì? Lén lén lút lút.”

“Hắc hắc, đương nhiên là có đồ tốt giới thiệu với cậu rồi.”

“Thứ tốt gì?”, Tôi biểu hiện vẻ mặt hiếu kỳ, ở đây chỉ có tôi với Từ Béo, giả vờ thêm cũng không có nghĩa lý gì. Dù sao hai chúng tôi đều là biết hết đối phương, có thể chính là như Từ Béo nói, nhàm chán đi. Nhưng tôi đánh chết cũng không thừa nhận là thế.

“Mình nhớ lần trước có nói với cậu là mình ở Nhật Bản có bạn chứ, nó gần đây lại gửi cho mình mấy bản AV thủ dâm tuyệt tác do mấy công ty hợp tác làm. Nghe nói ở Nhật đã bán cháy hàng rồi, nó cũng tiêu rất nhiều tiền và công sức mới mua được, ở trong nước còn chưa có đâu.”

“Sùy, làm tới làm lui, vẫn là video AV”

“Cái này thì cậu lại không hiểu rồi, AV cũng là phân cao thấp, lần này không đơn giản chỉ là mời một nữ diễn viên AV nổi tiếng và nam diễn viên, mà cũng áp dụng các kỹ thuật quay phim mới HD lên đến 2P, cậu biết khái niệm 2P là gì không?”

“Không biết.”, tôi rất thành thật nói. Tôi ở phương diện này chính là một tên ngốc, nào gióng Từ Béo lão luyện hiểu nhiều chứ.

“Dù sao chính là độ phân giải cao và rõ ràng, có thể xem rất sướng.”, Từ Béo tức khắc lộ ra một tia là một phan hâm mộ não tàn, “Nghe nói lần này Yuuki Kaori mà mình thích nhất cũng sẽ tham gia vào, mình nghĩ rằng cuối cùng mình có thể nhìn thấy thần tượng của mình rồi, thân thể khỏa thân rõ ràng và hoàn hảo của trái tim mình, máu mình sắp sôi lên rồi đây.” Từ Béo vừa nói, ngay cả thân thể cũng có phản ứng. Tôi thấy rằng đáy quần của nó thực sự nhô lên, khinh thường nói với nó: “Mình nói cậu đừng có mà ghê tởm thế, mẹ kiếp, con cu cũng cứng lên rồi, không chỉ là một nữ AV sao? Đáng không?”

Nghe tôi nói thế, Từ Béo mới phát hiện từ lúc nào giữa hai chân của mình đã cương lên căn lều nhỏ, nhưng nó luôn có một làn da dày nên nó sẽ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại nó còn đứng sừng sững chỉ vật uy vũ của nó vào tôi, thật sự không biết xấu hổ. Nếu không phải bây giờ đang ở trường học sợ bị người khác nhìn thấy ấn tượng không tốt, tôi muốn kéo cái con cu của tôi ra cho nó nhìn cái gì mới gọi là uy phong.

“Cái tên nhóc cậu căn bản không hiểu những AV nữ diễn viên đối với các nội dung khiêu dâm cống hiến cho con người, thôi cùng với loại con trai hoàn toàn chưa thoát ra khỏi hàng ngũ những chàng trai thuần chủng thì không thể biết được, đợi tí nữa mình về nhà ghe lại một phần cho cậu biết, thế nào là kiệt tác vĩ đại nhất của thế kỷ này”

Tôi chẹp chẹp miệng, nói: “Lần trước cho mình mấy cái đĩa, không phải cũng nói là kiệt tác thế kỷ nhất sao? Mình thấy đối với cậu mà nói, chỉ cần là Kaori Yuuki đóng vai chính thì nó chính là một kiệt tác của thế kỷ.”

“Thật sao? Sao mình không nhớ thế.”, Từ Béo phát huy phong cách quen thuộc, kệ, dù sao nó biết tôi không làm gì được nó, tự nhiên là có thể ăn gian. Nhưng là bị ánh mắt dữ tợn của tôi nhìn chằm chằm mà ngại, vì vậy mà cười sáng lạn nói : “Cậu không hiểu, lần trước mấy tập đó là kiệt tác mạnh nhất của thế kỷ này, lần này chúng là những kiệt tác mạnh mẽ nhất, hai người không cùng lĩnh vực.”

“Cãi đi, tiếp tục cãi. Nhưng gần đây mình sợ là không xem được rồi.”

“Vì sao?”

“Gần đây đoạn thời gian này bố mình luôn nghỉ ở nhà, mình rất khó có thời gian rảnh để sử dụng đầu đĩa.”, Vì đầu đĩa được đặt trong phòng khách nên nếu bố ở nhà, khẳng định sẽ bị phát hiện.

“Hóa ra là thế, cái này đơn giản, mình cho cậu mượn máy tính bảng của mình là được rồi.”

“Vẫn là không nên đi, nhỡ đâu bị bố mẹ nhìn thấy lại nói mình so sánh giàu sang, Từ Béo nhà có tiền thế, tôi lại là một trong số ít bạn thân của nó, nó tự nhiên là cái gì cũng sẽ chia sẻ với tôi. Không nói cái khác, đến mấy năm đầu tiên, lúc đó điện thoại di động Nokia mới xuất hiện, Béo đã tặng cho tôi một chiếc. Vừa cầm về nhà đã bị mẹ tôi nhìn thấy, lập tức giáo huấn tôi một trận, nói kết giao bạn bè là bằng tấm lòng, không thể là vì đồ của người ta, bảo tôi lập tức trả điện thoại cho Từ Béo.

Hơn nữa, lúc Từ Béo đến nhà tìm tôi, mẹ còn giáo huấn cả nó một trận, bảo nó sau này không được lại tặng đồ đắt tiền như thế cho tôi nữa. Giữa bạn bè tốt có đồ tốt chia sẻ thì được, nhưng không thể quá mức. Đồng thời cả người run lên với mẹ tôi, tự nhiên không dám làm trái lời mẹ. Kể từ đó nó không bao giờ dám cho tôi bất cứ thứ gì có giá trị, ngay cả khi nó dám đưa, tôi cũng không dám nhận nữa. Dù sao thì sự nghiêm khắc của mẹ thật sự là quá đáng sợ.

“Ừ…”, nói đến mẹ tôi, Từ Béo lập tức có vẻ có chút do dự, nhưng vẫn là ngăn được tâm tư muốn làm tôi xấu xa, vì vậy nói: “Mình đây cũng không phải là tặng cậu, chỉ là cho cậu mượn chắc là không sao đâu…”

Rõ ràng nó cũng không quá chắc chắn, đối với mẹ tôi sự sợ hãi đã thâm nhập vào tim, nhưng tôi lại không kìm lại được sự dao động, vừa nghĩ tới những nữ diễn viên AV đó đang vò đầu bứt tai tạo dáng trên màn hình tim tôi như loạn nhịp, trong lòng tôi liền có một trận lửa nóng.

Plato từng nói - con đường đến với cái ác là bằng phẳng, lương tâm và cái ác đấu tranh quyết liệt, phối hợp với chiến sĩ lương thiện, chỉ còn lại tín ngưỡng.

Đáng tiếc tín ngưỡng của tôi không đủ kiên định, cuối cùng vẫn là bị cái ác đánh bại lương chi, tiếp nhận máy tính bảng của Từ Béo. Tôi cũng không nghĩ tới có một ngày cư nhiên có điều gì đó sẽ phá vỡ nỗi sợ hãi của tôi về mẹ.

Đây không phải là khởi đầu cho sự sa đọa của tôi chứ… Hay là tôi đã dấn thân vào con đường sa đọa rồi? Ai biết được, bánh quay số phận đã bắt đầu chuyển động rồi…