Chương 8: Theo Dõi Cô Giáo Liễu.

Ngay sau khi tan học, tôi lập tức gọi cho mẹ, sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi nóng lòng nói:

- Mẹ, tối nay con không về ăn cơm. Con đã hẹn các bạn cùng lớp đến nhà họ chơi một lát rồi.

- Hừ, vậy mà muốn để mẹ một mình, vậy khi nào thì con trở về?

- Không biết ạ, tóm lại là trễ một chút

- Không được muộn quá đâu đó, trời tối cũng không an toàn, nhớ gọi cho mẹ sớm, mẹ sẽ đi đón con.

- Ôi, mẹ ơi, chúng ta lại không mua xe, mẹ cũng không biết lái. Làm sao mẹ có thể đón con được? Con có thể tự lo được. Con cũng đã mười mấy tuổi rồi còn gì.

- Ha ha, cục cưng của mẹ đã lớn rồi, được rồi mẹ không nói nữa, con phải chú ý an toàn nhé, mẹ đợi con ở nhà.

- Con biết rồi mẹ, con cúp máy trước đây.

- Ừ ừ, bye bye cục cưng, chơi vui vẻ nha.

Nghe giọng nói âu yếm của mẹ, dù sốt ruột cúp máy nhưng lòng tôi vẫn ngọt ngào và ấm áp.

Sau khi gọi điện xong, tôi lập tức bay đến văn phòng giáo viên, tôi giả vờ vô tình đi ngang qua cửa phòng giáo viên, thấy cô giáo Liễu vẫn đang thu dọn đồ đạc, tôi liền đi thẳng lên cầu thang đợi cô ta.

Một lúc sau, cô giáo Liễu đi giày cao gót giẫm cộp cộp đến, tôi liền núp kỹ, sau đó từ từ đi theo cô ta, rồi cùng cô ta đi đến ga ra. May mắn thay, khi tan học, khắp khuôn viên trường đều có người ra vào nên tôi không bị lộ liễu khi đi theo sau cô ta.

Tôi đi theo, cô giáo Liễu bước tới một chiếc BMW sedan màu trắng, tôi không biết nhiều về ô tô, nhưng tôi biết BMW và biết rằng BMW là một chiếc xe tốt. Thật ra điều này cũng không có gì là kỳ lạ, dù sao đây cũng là trường học quý tộc, tiền lương của giáo viên ở đây cũng không hề thấp, cho nên lái một chiếc xe tốt cũng không có gì là khó. Khi thấy cô giáo Liễu chuẩn bị khởi động xe, tôi lập tức chạy ra cổng trường.

Sau khi chạy đến cổng trường, tôi lập tức đón một chiếc taxi, lên xe và nói với bác tài:

- Bác tài, chờ một chút, đợi lát nữa sẽ có một chiếc xe BMW màu trắng đi ra, biển số là ####, sau đó chú hãy đi theo chiếc xe này.

- Cậu nhóc kia, cậu không phải đang làm chuyện xấu đó chứ? Nếu là phiền phức, tôi cũng sẽ không làm.

Tôi lập tức lấy ra một tờ 500 nhân dân tệ, đưa cho ông ta và nói:

- Đây là xe của một bạn nữ trong lớp chúng cháu. Cháu muốn đuổi theo cô ấy. Chú giúp cháu với. Cháu yêu đơn phương đến mức khổ quá.

- Ha ha ha, đám nhóc tụi bây đúng là trưởng thành sớm, được rồi, chú sẽ giúp cậu việc này.

Dứt lời, ông ta nhận lấy 500 tệ tôi đưa cho ông ta và khởi động xe.

Vừa lúc đó, cô giáo Liễu cũng lái xe ô tô ra khỏi cổng trường.

- Chính là chiếc xe này, bác tài, chú mau đi theo nó đi ạ.

- Yes Sir~, cậu cứ nhìn là được rồi, để cho chú, chú sẽ giúp cậu bắt được bạn học nữ của cậu.

Theo đoạn đường này thì mỗi chặn đều dừng một chút, thật ra cũng không cần đuổi theo, tôi nhìn thấy tư thế này, thì nói không chừng đi bộ cũng có thể theo kịp, nhưng điều đó không quan trọng, ở trong xe ít nhất có thể có một tấm che, tôi nghĩ về những gì Phong Vũ Bão đã nói với cô giáo Liễu, trong lòng tôi vẫn có một chút phấn khích. Tôi thực sự không biết họ sẽ làm gì. Thực sự rất mong chờ……

Không bao lâu, xe chạy đến một khu biệt thự cao cấp, mắt thấy xe của cô giáo Liễu lái vào:

- Cậu nhóc, người bạn học của cậu này nhà giàu như vậy, tôi lái xe vào không được, cậu làm sao bây giờ?

- Không sao, cháu tự mình đi vào là được, cháu sẽ xuống ở đây, cám ơn chú nhé.

- Được rồi, tôi chúc cậu thành công, cậu bé~!

Tôi không nói một lời liền nhảy ra khỏi xe và chạy về phía khu dân cư.

Nhưng khi tôi đến cửa, tôi không có thẻ vào cổng nên không thể vào, khu dân cư cao cấp thật phức tạp, luôn cần phải có thẻ ra vào để nhận dạng. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước tới chỗ bảo vệ cổng và nói:

- Chú ơi, cháu bỏ quên thẻ ra vào ở trường rồi, chú có thể mở cửa cho cháu được không ạ?

Bác bảo vệ từ phòng bảo vệ đi ra, nhìn tôi nói:

- Cậu sống ở đây sao, sao tôi lại nhìn thấy lạ vậy?

- Thường ngày cháu đều ngồi xe ra vào. Đương nhiên là chú không nhìn thấy rồi, chú nhìn đồng phục học sinh của cháu, chú không nhận ra sao? Không phải ở nơi này có thể đi học trường này à?

Trường chúng tôi ở thành phố, thậm chí ở cả nước đều rất nổi tiếng, không phải nổi tiếng về tỷ lệ nhập học mà là nổi tiếng cao cấp và đắt đỏ. Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy trang phục của tôi, tôi ăn mặc như một thiếu gia, giày da, com-lê, cà vạt, áo sơ mi, tóc vẫn còn vuốt sáp, ngay cả cặp sách cũng được làm bằng da thật. Thấy vậy, nghi ngờ trong lòng quả thực đã ít rất nhiều.

- Vậy, người nhà của cậu đâu? Tôi có thể kết nối từ xa một tin nhắn video cho trong nhà và yêu cầu họ đến đón cậu.

- Tại sao tôi không ngồi xe? Đó là vì cha mẹ tôi đã đi nước ngoài. Trong nhà chỉ có hai người giúp việc người Cambuchia. Họ chỉ biết dọn dẹp và nấu ăn, và họ cũng sẽ không nói chuyện.

Nghe những gì tôi nói, nhân viên bảo vệ càng thêm kinh ngạc, loại chuyện này thật ra cũng có thể xảy ra trong một khu dân cư cấp độ này. Ngoài ra, nhìn thấy cách nói chuyện và ăn mặc của tôi, nghi ngờ trong lòng ông ta căn bản cũng đã biến mất.

- Chú à, chờ cha mẹ chúng cháu về nhất định sẽ kêu bọn họ gọi cho lãnh đạo của chú để khen ngợi chú. Chú đừng lo, có lẽ còn sẽ tăng lương cho chú nữa đó.

Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy điều này, ông ta lập tức bật cười.

- Được rồi, vậy thì sau này cậu phải chú ý hơn, nếu không để những người không phải cư dân trong nay vào mà không được phép, tôi sẽ bị mất việc.

- Đừng lo lắng, có một nhân viên bảo vệ có trách nhiệm như chú, những hộ gia đình của chúng cháu mới có thể cảm thấy an toàn.

- Anh bạn nhỏ, cậu thật khéo miệng đấy.

Ông ấy nói xong liền mở cửa ra.

- Cảm ơn chú!

Tôi không đợi cửa mở hết, liền chạy vào như một làn khói.Chinh Phục Nữ Thần - Chương 8: Theo Dõi Cô Giáo Liễu.