Chương 25

Mẹ nhìn đồng hồ thời gian không còn sớm, nàng đứng dậy để tôi không thể không ngẩng đầu nhìn mẹ. Ở thương trường bôn ba nhiều năm, sớm sinh ra cường đại khí thế. Cho dù ở trong nhà, chút ôn nhu nàu cũng che giấu không được khí thế, lúc này mẹ giống như vị vua trên cao nhìn xuống.

"Không còn sớm, đi ngủ sớm một chút a, ngủ ngon", mẹ nói xong, liền quay đầu chuẩn bị rời đi. Tôi sững sờ nhìn mẹ, gật đầu đáp

"Vâng", chợt nhớ tới giống như quên mất sự tình gì. Trong đầu loé lên tôi nhanh chóng gọi mẹ lại:

"Mẹ chờ một chút!". Mẹ ngừng bước chân lại xoay người nghi vấn nhìn tôi:

"Con trai có chuyện gì nữa vậy?".

"Mẹ, sắp thi hết kỳ, thi xong chính là họp phụ huynh, rất quan trọng, mẹ có thể đi tham gia không?", tôi cẩn thận hỏi, bởi vì bình thường mẹ rất bận rộn căn bản không thời gian đi dự mấy cái này.

Tôi luôn mong ước mẹ có thể bớt nhiều thời gian thêm một chút đối với tôi. Tôi càng muốn mẹ đưa tới trường học, để bạn học của tôi đều kiến thức một chút sự xinh đẹp của mẹ. Tôi một lòng cho rằng, mẹ tôi trên thế giới này chính là mẹ hoàn mỹ nhất, người khác nhìn thấy nhất định không ngừng hâm mộ.

Mang lấy ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm lấy mẹ. Nhìn gương mặt như vậy dù mẹ vốn muốn cự tuyệt, cũng không nói ra miệng. Nhớ lại mấy năm nay nàng quả thật một bên bận bịu công việc một bên chăm lo gia đình. Có thể cho con cái gì cũng đều cho nhưng dù sao vẫn có một chút sơ sẩy.

Tựa như họp phụ huynh trong ấn tượng thật sự như chưa từng có tham dự qua. Này đối thanh xuân của trẻ nhỏ thanh xuân có phải không hoàn chỉnh. Càng huống hồ đây là quan hệ thi cấp 3 càng là quan trọng nhất.

Suy nghĩ thật lâu sau, mẹ thật sự không nỡ lòng cự tuyệt, đành phải mỉm cười trả lời:

"Được, lần này mẹ nhất định đi".

Được đáp án mong muốn tôi vui vẻ muốn nhảy lên

"Vâng! Cám ơn mẹ!", tiếp đó lại thúc giục nói:

"Mẹ nhanh đi ngủ đi, mẹ ngủ ngon ~".

Thấy tôi vui vẻ như vậy, trong lòng mẹ cũng rất thỏa mãn. "Ngủ ngon ~" nàng đáp lại một tiếng rồi liền trở về phòng ngủ của mình.

Ngày hôm sau, mẹ đến công ty. Vừa mở máy tính ra liền nhìn thấy tin đầu ghi vài chữ to "Lưu phóng viên vì muốn thành danh không từ thủ đoạn, lén lắp camera theo dõi người nổi tiếng", phía dưới còn bổ sung một tấm ảnh, mẹ híp mắt nhìn đúng vậy xác thực chính là cái quấy rầy mình Lưu Bác Hiên.

Không cần phải nói mẹ cũng đoán được rồi, đây là Lâm Gia Quần làm. Không thể tưởng được hắn nhanh như vậy, mới ngày hôm sau liền xử lý Lưu Bác Hiên xong rồi, hơn nữa cũng không có liên lụy đến mình.

Quả thật, Lâm Gia Quần năng lực làm việc vẫn không thể nghi ngờ, ngắn ngủi vài năm có thể thành thư ký của mẹ không thể khinh thường.

Mẹ nhìn người trên máy tính, danh tiếng của hắn khẳng định hủy hết. Mặc kệ là thật hay giả, sẽ không có tòa soạn nào nhận một phóng viên thiếu đạo đức như vậy?Mẹ cười nhạt một chút, không nên trách nàng lòng dạ ác độc, Lưu Bác Hiên dám dùng thủ đoạn hạ lưu đối với mẹ, khẳng định cũng không phải là lần đầu, không biết có bao nhiêu người bị hắn dở trò như vậy.

Nhớ tới ngày đó sắc mặt Lưu Bác Hiên xấu xí mẹ không khỏi thấy buồn nôn, coi như hắn chịu đúng tội. Trong lòng đang nghĩ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ thu lại cảm xúc thản nhiên nói:

"Vào đi". Tiếp đó Lâm Gia Quần liền đẩy cửa mà vào.

Mẹ nhìn nhìn hắn, không ngoài suy đoán chút nào hẳn là đến báo cáo chuyện Lưu Bác Hiên. Quả nhiên, chỉ nghe Lâm Gia Quần nói:

"Trịnh tổng, chuyện tên phóng viên kia tôi đã làm xong, ngài yên tâm đi, tuyệt đối ngài sẽ không bị liên lụy cái gì". Mẹ gật gật đầu đáp:

"Tin tức tôi đọc rồi, làm rất tốt", mẹ như nghĩ tới điều gì dừng một chút lại hỏi:

"Đúng rồi, ngày hôm qua cậu làm thế nào thấy được manh mối ? Cậu cũng có nghiên cứu cái này".

Lâm Gia Quần nghe vậy, mặt cứng đờ trong mắt hiện sắc bén, nhưng giỏi che dấu mẹ căn bản không có chú ý tới. Hắn rất nhanh khôi phục bình thường mỉm cười trả lời:

"Không dám giấu ngài, Trịnh tổng, lúc học đại học tôi cũng từng nghiên cứu qua đồ điện tử".

Mẹ nghe vậy gật gật đầu, nhớ lại trên lý lịch của Lâm Gia Quần quả thật có ghi như vậy. Nàng ngẩng đầu, nhìn Lâm Gia Quần cười cười:

"Ân, không tệ, đọc lướt qua cũng giỏi như vậy". Lâm Gia Quần thấy mẹ khích lệ, liền vội vàng mỉm cười khiêm tốn đáp:

"Trịnh tổng ngài quá khen", trên mặt dù là khiêm tốn kỳ thật trong tâm hắn phấn khích không thôi. Bởi vì Lâm Gia Quần đã ẩn ẩn nhận thấy, tâm lý của mẹ cũng có chút buông ra. Nụ cười này chính là bằng chứng tốt nhất.

Phải biết, mẹ bình thường đều là một bộ dạng lạnh nhạt với bất kì ai, trong công ty tuy rằng người tuy rằng ái mộ nàng rất nhiều, nhưng dám ở trước mặt nàng cợt nhả lại không có mấy người.

Lâm Gia Quần trong lòng hơi hơi cười lạnh, toàn bộ việc mình làm vẫn có thể dùng. Thấy mẹ không nói, hắn quyết định lại thêm không ngừng cố gắng.

"Trịnh tổng, Lưu Bác Hiên thứ không ra thứ gì. Tôi tra xét qua hắn dùng thủ đoạn với rất nhiều người thu được không ít chuyện riêng tư của người nổi tiếng".

Mẹ nghe vậy trong lòng phẫn nộ. Quả nhiên không ngoài sở liệu, chỉ biết ngay Lưu Bác Hiên không phải lần đầu làm như vậy. Mẹ hít một hơi thật sâu.

"Quả nhiên! Tôi biết ngay!", mẹ nắm tay lại, tiếp theo nhìn về phía Lâm Gia Quần.

"Chuyện lần này làm vô cùng tốt, dạng người này nên để hắn nhận quả báo!". Lâm Gia Quần gật gật đầu, phụ họa mẹ:

"Trịnh tổng yên tâm, việc lần này việc phỏng chừng không có tòa soạn nào dám nhận hắn, công việc nhất định là mất".