Chương 27

Sự thật cũng đúng như thế. Từ khi nhìn trộm mẹ thủ dâm tôi liền rất hứng thú với chuyện trai gái. Được Trần Sở chỉ bảo đã hiểu rất nhiều, giờ tôi đã không còn là thiếu niên đơn thuần. Đối với khao khát dục vọng có đôi khi so với người trưởng thành còn nhiều hơn.

Càng huống hồ trong nhà còn có cực phẩm vưu vật thường xuyên mặc đồ ngủ xuyên thấu cám dỗ tôi, điều này làm sao tôu có thể chịu được? Nhưng dù sao không lá gan đi xúc phạm mẹ, chỉ có thể dùng truyện khiêu dâm giải buồn một chút.

"Phải cảm ơn thằng chó rồi!", tôi cầm lấy quyển sách, giấu kỹ trong quần áo, hai người giả vờ như không có việc gì trở về lớp học.

Từ lần trước gặp qua mẹ tôi Trần Sở liền đối gương mặt xinh đẹp lãnh diễm không thể quên được. Lần trước ở toilet, hắn ảo tưởng khuôn mặt mẹ để thủ dâm còn chưa đủ, lại dùng áo dài sục một lần, đem tinh dịch bắn ra. May mắn áo dài ngâm trong nước còn chưa giặt. Trần Sở nhanh chóng rửa qua lại bỏ lại chỗ cũ.

Nhưng cho dù như vậy về đến nhà, hàng đêm quay tay nhân vật chính đều là người mẹ gợi cảm của thằng bạn, điều này làm cho Trần Sở muốn ngừng mà không được. Trần Sở đối với mẹ tham niệm ngày càng nặng, hắn thật sự rất hi vọng chiếm được mẹ, đem mẹ đè ra mà địt.

Bởi vậy, Trần Sở càng ngày càng muốn thân thiết với tôi hơn. Bởi vì hắn rõ ràng chỉ có quan hệ tốt với tôi mới có thể tiếp tục được nhìn người phụ nữ nóng bỏng ấy, mới có thể có cơ hội đưa nàng lên giường làm tình. Đồng thời hắn cũng ẩn ẩn bắt đầu ghen tị, ghen tị tôi có gia thế, có mẹ đẹp như vậy.

Trần Sở lúc đầu liền chỉ là vì lấy lòng tôi mới cùng tôi làm, lần này lòng ghen tỵ làm hắn đối với tình bạn càng thêm phai nhạt, hiện tại chỉ là nghĩ lợi dụng tôi mà thôi đáng thương lúc này tôi còn ngây ngốc không biết chuyện coi hắn như anh em sống chết.

Hai người vừa về lớp học, liền nghe thấy tiếng cãi vã. Tôi với Trần Sở chậm rãu về chỗ ngồi, không cần phải nói nhất định là Tần Nhật Quan với Thẩm Tử Long hai tên khốn kiếp kia lại đang gây sự với Phàm Thắng.

Hai tên này liền chọn trái hồng mềm bóp, nhìn Phàm Thắng dễ bắt nạt liền ngày ngày tìm hắn. Đây cơ hồ đã trở thành thú vui của hai người rồi, luôn luôn đến tìm Phàm Thắng, lớp học cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng khóc của Phàm Thắng.

Nhưng mặc dù như thế, cũng không có người ra tay giúp đỡ. Dù sao gia cảnh của Tần Nhật Quang còn bày ra, ai cũng không dám đắc tội chỉ có thể tự cầu phúc.

Tôi trở lại chỗ ngồi, đem quyển sách Trần Sở lặng lẽ bỏ vào bàn học, tiếp lấy mới đi quan tâm chuyện bên kia.

Hắn lại khóc, mặt tái nhợt mang theo hai hàng nước mắt, ánh mắt cũng đỏ bừng. Bởi vì gia cảnh không tốt, hắn cũng không cường tráng dáng. Hắn bị ép vào ở góc tường, mà Tần Nhật Quang dùng chân đạp ở trên bàn, ngắn không cho Phàm Thắng hoạt động, bên cạnh Thẩm Tử Long thì đang tìm kiếm cái gì.

"Đụ má mày, dám trộm đồ của tao", Tần Nhật Quang hung ác chửi, một bên chửi còn một bên dùng tay đánh Phàm Thắng.

"Tao, tao, tao không, tao không trộm! Ô ô ô không, không có". Phàm Thắng thút tha thút thít khóc ủy khuất vô cùng. Hắn đưa tay lau nước mắt, vừa lau xong nước mắt lại từ hốc mắt chảy ra, như thế nào cũng lau không khô.

"Con mẹ nó dám cãi!", Tần Nhật Quang lại mở miệng rống.

Phàm Thắng càng khóc dữ dội hơn nhưng lại không dám khóc quá lớn, sợ càng chọc giận Tần Nhật Quang, đành phải dùng tay áo che miệng không cho tiếng khóc phát ra.

"Đợi tìm được mày chờ xem!", Tần Nhật Quang trừng mắt hù dọa Phàm Thắng, tiếp lấy lại nhìn Thẩm Tử Long nói:

"Tìm cho tao! Lật cặp sách của nó! Tao không tin...".

Thẩm Lử Long nghe xong liền ôm cặp sách của Phàm Thắng đi ra. Cặp sách của Phàm Thắng rất cũ nát giống đã dùng rất nhiều năm, hoàn cảnh hắn như vậy hẳn là phải rất lâu mới đổi cặp sách một lần.

Tôi ngầm thở dài, Phàm Thắng cũng quá thảm gặp hai tên khốn như vậy nhưng mà không có biện pháp, tôi cũng không giúp được hắn. Ta cúi đầu không nỡ lòng nhìn tiếp.

Lại chợt nghe bên kia tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, hơn nữa Phàm Thắng lại dám phản kháng!

"Aaa...!", Phàm Thắng rống to, "Không được! Không mày động vào cặp sách của tao!", Phàm Thắng tựa như là phát điên lớn tiếng gào thét, hai tay dùng sức đẩy Tần Nhật Quang ra muốn cướp lại cặp sách trong tay Thẩm Tử Long.

Nhưng hắn gầy yếu như vậy sao có thể là đối thủ của Tần Nhật Quang. Tần Nhật Quang ban đầu là không có đề phòng bị đẩy lảo đảo, hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần. Một tay muốn xông lên kéo Phàm Thắng trở lại, hai ba lần đã làm Phàm Thắng té xuống đất, hướng về Phàm Thắng ngã ở trên mặt đất hung hăng đá cái.

"Đụ má mày ! Dám đẩy tao! Tao cho mày đá! Mẹ muốn chết!", hắn hung hăng đá Phàm Thắng một chút cũng không lưu tình, mỗi lần đều dùng toàn bộ sức mạnh.

Phàm Thắng bị hắn đá đến không cử động không được nhưng vẫn kiên trì muốn xông tới cướp lại cặp sách.

"Đừng động vào cặp sách của tao! Ahh!".

Trong lớp rất nhiều học sinh nữ đều bị dọa hoảng rồi, che mắt không dám đi nhìn thảm trạng, mà tôi cũng không nỡ lòng nhìn tiếp. Thật sự là không biết bên trong cặp sách của Phàm Thắng rốt cuộc chứa cái gì đáng giá cho hắn phản kháng Tần Nhật Quang.