Chương 43

Ba người ngồi lên xe. Mẹ ở ghế chính lái xe, tôi ở ghế phụ còn Trần Sở ngồi ở phía sau.

Lý Siêu từ vừa khi thấy mẹ liền đối với mẹ nhớ mãi không quên, bởi vậy đã sớm kiễng chân chờ đợi ở cửa, đợi khi mẹ rời đ lại lần nữa có thế thấy chân dung.

Chỉ tiếc xe không ngừng lại chạy thẳng ra trường học, Lý Siêu cũng không có thể lần nữa nhìn thấy người phụ nữ là người khác thèm nhỏ dãi kia. Nhìn chiếc Mercedes đã đi xa, Lý Siêu ngượng ngùng sờ sờ mũi thầm nghĩ "Cũng không có thấy rõ là phụ huynh của ai ngày mai đành đi hỏi thăm một chút".

Trên xe, ba người đều im lặng không nói một câu. Đừng xem bình thường mẹ đối với tôi ôn nhu mềm mại, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Nếu tôi phạm sai lầm mẹ tuyệt không lưu tình.

Thời gian dài ở thương trường đấu đá một cõi, ở công ty quản lí nhân viên, uy nghiên của mẹ há là tôu một đứa bé có thể chống đỡ được? Bởi vậy tôi không dám nói câu nào, càng không dám nhìn thẳng mẹ, ba người không nói chuyện tình cảnh có chút lúng túng khó xử.

"Cô, chuyện ngày hôm nay cũng không thể trách Tiểu Vũ, thật sự là tên Lưu Nam khinh người quá đáng! Cô không nên quở trách Tiểu Vũ quá mức", trước khi xuống xe, Trần Sở lại nói vài câu. Hắn từ trước đến nay rất biết ăn nói, biết nói cái gì sẽ làm người khác cảm thấy thoải mái.

Bởi vậy khi Trần Sở nói xong lời này, mẹ cùng tôi đối với hắn hảo cảm càng tăng lên không ít.

"Cô đã biết, cháu nhanh về nhà a!", mẹ ôn nhu đối với Trần Sở cười cười, Trần Sở suýt chút nữa lại bị mẹ câu hồn may mắn hắn kịp ngụy trang như không có việc gì đi về nhà.

Kế tiếp, trên xe cũng chỉ còn lại có tôi cùng mẹ hai người.

Mẹ tập trung lái xe, không nói câu nào, không khí lạnh lùng tới cực điểm. Tôi qua gương nhìn thấy khuôn mặt mẹ, biểu cảm gì cũng không có, không vui không giận, càng làm cho người khác khó có thể hiểu, tôi càng sợ, thấp thỏm bất an trong lòng.

Cuối cùng đến nhà, mẹ trước một bước xuống xe vào trong. Tôi như một nàng dâu mới về khúm núm đi theo mẹ vào phòng.

Mẹ ngồi ở trên sofa, lưng thẳng tắp, không nói một lời.

Tôi nhớ tới nhiều năm như vậy, vẫn là mẹ một người cực cực khổ khổ nuôi lớn tôi, không chỉ muốn lo công ty, càng phải chiếu cố tôi, đã rất không dễ dàng.

Mà hôm nay, tôi gây hoạ lớn như vậy, còn phải phiền mẹ giải quyết cho mình, làm mẹ mất mặt, thật sự là không nên. Tự trách cùng xấu hổ toàn bộ dâng lên trong lòng, bao phủ tôi. Tôi cũng không cầu gì khác, chỉ hy vọng mẹ không nên dùng ánh mắt thất vọng nhìn tôi.

"Xin lỗi. . . Mẹ. . .", tôi cúi mặt, lắp ba lắp bắp mở miệng, ánh mắt không ngừng trốn tránh không dám đi nhìn sắc mặt meh, tôi rất sợ hãi vì chuyện này mà không thích tôi, đối với tôi thất vọng.

Trong lòng đang suy nghĩ lung tung,đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp. Tiếp lấy liền nghe tiếng mẹ ôn nhu như nước ở bên tai vang lên:

"Xin lỗi Tiểu Vũ, mẹ có lỗi không có chăm sóc tốt cho con. Không có thể tận tâm chăm sóc, còn bỏ lỡ rất nhiều việc của con, con không nên trách mẹ được không?".

Nghe mẹ nói, cả người tôi đều có một chút ngơ ngác sững sờ không biết làm sao. Nguyên bản tôu cho rằng, mẹ vì chuyện này mà giận dữ không nghĩ tới lại là giọng ấm áp lời nói nhỏ nhẹ như thế.

Mẹ luôn luôn là người cao ngạo lãnh diễm, bởi vì lâu dài dốc sức làm ăn gai góc trên người càng nhiều, tuy rằng đối với tôi ôn hòa nhưng cũng tương đối mạnh mẽ. Mà bây giờ mẹ.giống như là cất đi gai nhọn, đem tất cả ôn nhu đều thể hiện ra.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mẹ dịu dàng như vậy. Được mẹ ôm ở trong lòng, toàn bộ khuôn mặt đều chôn ở khe vú của nàng, mềm nhũn cực kỳ thoải mái. Mũi tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt, dễ ngửi vô cùng. Bao nhiêu lâu không có cùng mẹ tiếp xúc thân mật như vậy? Từ sau khi lớn lên chia phòng ngủ, liền không còn có như vậy.

"Mẹ con không có trách mẹ, con biết mẹ rất bận rộn. Con chỉ hy vọng mẹ bên cạnh con nhiều một chút, nếu như không thể cũng không sao", tôi vùi đầu ở bộ ngực mẹ, khàn khàn cổ họng nói, cảm xúc thay đổi rất nhanh làm tâm tình của tôi cũng giống như lên đám mây, khóe mắt hơi ướt giống như muốn khóc. . .

"Bảo bối, mẹ về sau nhất định ở bên con, về sau họp phụ huynh mẹ đều đi", mẹ nâng gương mặt tôi từ trong ngực ra, ôn nhu giúp tôi lau nước mắt.

Mẹ là đau lòng thật, nhìn tôi ủy khuất rơi nước mắt, nàng có thể nào không đau lòng sao? Tuy rằng miệng tôi đã nói không được cũng không sao, nhưng tâm lý tự nhiên là rất muốn mẹ đáp ứng, mẹ đúng là vì hiểu hết ngược lại càng thêm đau lòng.

Hai mẹ con trò chuyện một thời gian cuối cùng đem khúc mắc cởi bỏ, tôi chỉ cảm thấy cùng mẹ lại thân mật hơn rất nhiều, trở lại giốnh trước đây.Một lát sau rửa mặt xomg, liền phải về phòng ngủ. Nhưng tôi luyến tiếc muốn cùng mẹ ở chung thêm một lát, tôi còn tham luyến mẹ ôm ấp cùng hương sữa ngọt ngào.

Thừa dịp hôm nay mẹ đau lòng, tôi cố ý giả vờ đáng thương cầu xin mẹ:

"Mẹ, con đêm nay ngủ cùng mẹ được không?".

Mẹ mới đầu còn không đồng ý, dù sao con đã lớn, nam nữ khác biệt, còn ngủ chung một chỗ sẽ không tốt. Nhưng lúc này tôi giống như keo dính chặt lên trên người mẹ, cuối cùng vẫn mài cho mẹ mềm lòng, đồng ý cho tôi ngủ cùng.

Mẹ chỉ coi tôi là trẻ con, thích làm nũng, muốn cùng ngủ mẹ. Cũng không nghĩ mục tiêu của tôi là nhân cơ hội chiếm tiện nghi mẹ. Xúc cảm vừa rồi chôn ở bộ ngực tinh tế mềm mại của mẹ như cũ ở trong đầu không thể quên được.