Chương 15: Sáng....dạ?

"Sáng Dạ

Trí thông minh của bạn đã được nâng lên đáng kể!

Ngoài ra, bạn có thể ghi nhớ và thành thạo mọi kỹ năng sau khi đã đọc, nghe, xem qua chỉ một lần."

Vài ngày sau, Jun Vũ đã có mặt ở Việt Nam. Kẻ tống tiền yêu cầu cô nàng phải đến phòng 69 tại khách sạn XX. Cô nàng không hiểu vì sao mình lại đi nghe lời một người lạ quay lại cảnh mình thủ dâm, không hiểu vì sao mình lại nói những câu từ tục tĩu như vậy, và cũng không hiểu sao mình lại đi gửi cái clip đấy cho hắn. Nếu đó chỉ là clip quay trộm khi Jun thay đồ hay clip địt nhau với người yêu cũ thì chắc em chỉ cần nhờ đội xử lý khủng hoảng vào là xong. Nhưng cái clip này thực sự mà nói thì quá là dung tục và bẩn thỉu. Nó mà lộ ra ngoài thì cả sự nghiệp lẫn tiếng tăm mà Jun gây dựng bao năm nay sẽ đổ xuống sông xuống bể.

Cô nàng lưỡng lự không biết có nên báo cảnh sát và team của mình không, rồi cuối cùng quyết định sẽ chỉ thuê một tay thám tử tư thôi, vì sợ nhỡ đâu nhờ cảnh sát và team thì có khi cái clip lại bị tịch thu làm bằng chứng, thế thì lại có thêm cả đống người xem được. Ngoài ra thì thuê thám tử cũng tránh được trường hợp kẻ tống tiền là một người thuộc team của Jun Vũ. Dù được trang bị định vị, ghi âm, và cả camera giấu kín, em diễn viên vẫn run run đi đến điểm hẹn. Kế hoạch của tay thám tử rất đơn giản: một khi đã ghi âm hoặc quay được cảnh phạm pháp và kẻ chủ mưu đã lộ mặt, tay thám tử sẽ xông vào trấn áp rồi bắt giữ hắn. Tay thám tử sẽ ngồi cùng với ba vệ sĩ khác ở gần khách sạn, đề phòng trường hợp tên tống tiền có đồng bọn.

- Cho chị xin chìa khóa phòng số 69 - Jun lo lắng nói.

- Phòng chị Vũ Phương Anh ạ? Chị cho em xin Căn cước với! - Con bé lễ tân tươi cười đáp.

Mẹ nó, tay thám tử nghe thấy vậy thì rủa thầm, tên tống tiền đã dùng tên của chính Jun Vũ để đặt phòng nên sẽ không lần theo được. Sau khi Jun nhận cuộc gọi tống tiền, tay thám tử cũng đã cài chức năng nghe lén vào máy điện thoại của cô nàng, nhưng hắn không gọi lại một lần nào nữa. Có vẻ tên này chẳng phải tay mơ.

- Đây.... - Em diễn viên run run đặt cái căn cước xuống mặt bàn.

- Cám ơn chị! Thẻ của chị đây ạ!

Nhân viên lễ tân nhìn cái căn cước rồi lại nhìn Jun Vũ với ánh mắt hoài nghi. Chắc con bé nhìn thấy mặt cô nàng quen quen, nhưng lại không đủ để nhận ra người diễn viên nổi tiếng đứng trước mặt. Jun cũng không muốn nán lại đến khi bị nhận ra nên nhanh chóng chui vào thang máy và đi lên tầng.

Đứng trước cửa phòng, tim cô nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Jun hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để quẹt cái thẻ từ rồi mở mạnh cửa ra. Căn phòng tối đen và im lìm. Em diễn viên cắm cái thẻ từ vào khay rồi bật điện lên. Vẫn không có động tĩnh gì. Jun Vũ rón rén bước từng bước thật nhẹ nhàng, vừa tiến vào phòng vừa ngó nghiêng, sợ rằng có ai bất chợt nhảy từ tủ hay phòng vệ sinh ra và tóm lấy cô nàng. Nhưng vẫn chẳng có gì. Khi tiến vào tận đến phòng ngủ thì em diễn viên mới thấy một cái thiệp để trên giường cùng một chiếc nhẫn.

"Đeo nhẫn vào rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường ra"

Đấy là tất cả những gì viết trong thiệp. Không thấy có dấu hiệu gì bất thường trên chiếc nhẫn, Jun đeo nó vào ngón áp út của mình như một cái nhẫn cưới rồi tiền về phía tủ đầu giường. Là một cái thiệp nữa.

"Bỏ hết thiết bị điện tử xuống đất rồi lật gối lên"

Và đó là hình ảnh cuối cùng mà tay thám tử nhìn thấy từ cái camera ở cúc áo cô nàng trước khi nó bị ném xuống đất. Sợ có truyện chẳng lành, hắn vội vàng nhảy ra khỏi xe, lao vào khách sạn. Khi cánh cửa thang máy vừa mở ra ở tầng 6, tay thám tử bất ngờ khi Jun Vũ đã đứng sẵn ở trước cửa.

- Của anh này - Cô nàng bước vào thang máy, tay đưa cho hắn các thiết bị theo dõi.

- Em....có chuyện gì vậy? - Tên thám tử khó hiểu hỏi.

- Không có gì cả anh ạ, mọi chuyện xong rồi - Jun Vũ bình thản đáp.

- Xong? Dưới gối là cái gì? - Hắn nhướn mày.

- Cái này - Em diễn viên mỉm cười, lôi một cái usb từ trong túi ra.

- Em có chắc trong đấy là cái clip duy nhất không? Hay trong đấy lại có virus để lấy thông tin khi em cắm vào máy? Hoặc sau này hắn lại tống tiền em tiếp thì sao? - Tên thám tử hỏi dồn dập.

- Em biết là chuyện này kết thúc rồi, cám ơn anh - Jun Vũ nói - Tý anh tắt hộ em cái nghe lén đi, rồi mai em sẽ gửi nốt tiền cho anh.

Tay thám tử tư gãi đầu, không hiểu cô nàng lấy sự tự tin này từ đâu. Hắn không nghĩ Jun đang nói dối, vì tất cả cử chỉ và nét mặt đều cho thấy em nó không hề lo lắng hay sợ hãi, mà còn đang thực sự vui mừng. Nếu khách hàng đã nói vậy thì hắn chả còn lý do gì để tiếp tục cuộc điều tra này....

-----

Tối hôm sau, Jun Vũ đang đứng trước cửa một căn phòng khách sạn khác ở đầu kia thành phố. Cô nàng nhẹ nhàng cắm chìa khóa vào và mở cửa ra. Bên trong, một người đàn ông đã ngồi đợi sẵn. Vừa nhìn thấy hắn, Jun nở nụ cười tươi, tay vạch cái áo măng tô dài đến đầu gối ra để cho gã đàn ông thấy rằng cô nàng hoàn toàn trần truồng dưới lớp áo khoác.

- Chào anh Thông, con điếm dâm dục Jun Vũ của anh đến rồi đây ạ! - Em hạnh phúc nói.