Chương 17: Đen đủi

Dù có cái điện thoại thần kỳ nhưng Thông vẫn là con người, và hắn vẫn phải ăn. Ở một mình nên cũng lười nấu ăn, thành ra Thông toàn ăn ở ngoài, và hôm nay thì hắn ra Circle K để mua đồ ăn về. Nhưng vừa đến nơi thì Thông thấy có một thứ còn ngon hơn cả đồ ăn, đó là đứa con gái đang ngồi ngoài cửa uống nước. Nhanh như cắt, hắn chạy ra đứng cạnh con bé và nói:

- Em ơi!

- Sao....sao thế ạ? - Con bé giật mình trả lời.

- Cho anh mượn điện thoại gọi một cuộc được không? Cháu anh nhờ mua bim bim loại gì anh quên mất rồi! Cho anh gọi hỏi nó phát! - Thông cười, cố tỏ vẻ thân thiện.

Con bé hơi nhướn mày lên nghi ngờ, nhưng rồi cũng rút điện thoại ra và đưa cho hắn:

- Đây ạ...

- Cám ơn em nhé!

Thông cầm điện thoại rồi bấm gọi cho hắn. Thế là có số của con bé rồi, giờ cần biết tên của nó nữa là xong phim! Thông cứ để máy rung trong túi, câu giờ cố nghĩ ra cách để hỏi tên em nó thì....đúng là hay không bằng hên. Một thằng choai choai đi ra từ của hàng và hỏi lớn:

- Gì thế Quỳnh?

- À không, anh ý mượn điện thoại em để gọi cho người nhà ý mà - Con bé đáp.

- Không có ai nghe máy rồi - Thông mỉm cười, dừng cuộc gọi lại và trả điện thoại cho Quỳnh - Cám ơn em lần nữa nhé!

- Không có gì ạ - Con bé cũng cười lại với hắn.

Thông không mua gì nữa, mà đi qua đường rồi núp ở sau một cái thùng rác, lẳng lặng nhìn hai đứa và lưu số điện thoại của Quỳnh vào máy. Hắn kiên nhẫn đợi đến khi hai đứa có vẻ sắp đi về mới gọi điện cho Quỳnh và ra lệnh:

- Alo, bảo với bạn em em phải đi có việc gấp đi, rồi bắt taxi đến địa chỉ anh nhắn cho đi.

- Vâng ạ - Con bé đáp.

Địa chỉ mà Thông đưa thực chất chính là nhà hắn. Giờ việc của hắn chỉ còn là phóng xe về nhà và đợi Quỳnh đến hiến thân cho hắn mà thôi...

-----

Chỉ tầm 10 phút sau là đã có tiếng gõ cửa vang lên. Hắn hí hửng nhảy ra mở cửa và rõ ràng đó không phải ai khác ngoài Quỳnh.

- Em chào anh ạ.....

- Vào nhà đi em! - Hắn cười toe toét.

Khi Quỳnh từ từ cởi giày ra và bước vào trong thì ánh mắt của Thông đã quét khắp người em nó. Dáng con bé ngọt nước thật. Cao ráo, trắng trẻo, đặc biệt là vì đang mặc váy nên Quỳnh có thể khoe ra đôi chân dài miên man. Điểm trừ duy nhất có lẽ là ba vòng của em nó đều không phải là quá bắt mắt.

Sợ hết thời gian nghe lời của "Danh bạ" nên vừa đóng được cái cửa vào là Thông liền tụt quần xuống ngay và gọi:

- Quỳnh ơi!

Bản năng khiến cho cô nàng khi nghe thấy tên mình thì quay lại và.....con cặc cửng lên chưa hết của Thông lọt vào tầm mắt của em nó. Dù chưa to lên hết cỡ nhưng chắc cặc Thông đã là con cặc to nhất mà Quỳnh từng thấy rồi cũng nên. Cô nàng tò mò quay lại phía cửa rồi tự động quỳ xuống dưới chân Thông, chăm chú nhìn ngắm con cặc thâm xì của Thông.Nâng Cấp Bản Thân Qua Điện Thoại - Chương 17: Đen đủi