Chương 13: Mẹ thằng bạn.(4)

Chưa đợi tụi nó hiểu chuyện gì thì đã bị mấy tên la sát xăm trổ kéo vô toà nhà.Chúng dắt cả bọn bước lên từng tầng bậc thang,áng chừng phải đi đến tầng thứ 5 cao nhất.Cả ba thằng lè lưỡi thở hổn hển.Sợ quá má ơi.Chuyện gì đang diễn ra vậy nè?

Rồi một tên xăm trổ khẽ gõ cửa phòng.Một tiếng cách vang lên.Thằng côn đồ Khánh mở ra.Mắt nó nhìn cả bọn.Xong giọng nó hú lên.

‘OY..oy mấy bạn…

ĐM ba đứa chúng mày dám láo với tao à?...

Bọn mày chết với tao rồi’

Nó hét lên kéo cả bọn vô phòng.

Không gian trong này một màu đen cả,đèn neon lấp lánh chiếu sáng xanh đỏ tím,trên bàn bày la liệt trái cây,màn hình karaoke to đùng trước mặt,trong phòng ngồi ba bốn ông la sát xăm trỗ nhìn điệu bộ thật dữ tợn.Nhưng lại có một bóng hình quen thuộc ngồi chính giữa,là mẹ thằng Khánh chứ ai.

Thằng Huy hét lên:

‘HUHUHHU…má ơi cứu con’

Khánh bật cười,làm bộ khổ sở.

‘Má…ơi..kiú con…’

Giọng nữ quát lên quyền lực làm sao:

‘Tụi bây ngưng.để tao nói chuyện với tụi nhỏ’

Bóng người đứng lên.Guốc cao gót gõ cộp cộp khắp phòng,tiến lại về phía cả bọn,.

Giọng nữ đon đả:

‘Mấy cháu là bạn của Khánh mà..sao lại đi méc giáo viên..

Lớn rồi ai lại đi méc bao giờ?’

Khánh gật gù:

‘Phải phải đó..đúng không lợn?’

‘Lợn??’

Mẹ Khánh nheo mắt.

Thông mới bật lời:

‘HÊHE..Khánh nói phải..hê hê’

Mẹ Khánh mới chỉ tay về phía lợn:

‘Thằng mập này cũng cùng phe với tụi kia phải không con trai?’

Khánh cũng gật đầu theo.

Thôi xong đời rồi.

Rồi mẹ Khánh mới vỗ vỗ tay,ra hiệu cho đàn em.

‘tụi bây nhớ đón tiếp khách quý cho tử tế,…’

‘Dạ..thưa chị Thảo..’

Xong xuôi mẹ Khánh lui ra,để thằng Khánh ở lại.

Cả đám la sát hùa vô khiến cả bọn rung lên như cầy sấy.Thằng hiệp khóc ầm lên.

Thằng Huy giọng run run:

‘Mày mày..tính làm gì hả Khánh,mày không sợ à’

Khánh nhếch môi:

‘Ờ..Vậy nên tao mới kéo tụi bây đến nhà tao nè’

Hoá ra cái khu nhà KARAOKE này là nhà của thằng Khánh sao,hoá ra thằng này cũng thuộc loại giàu có,thế mà ngày nào cũng bắt lợn bỏ tiền mua ăn chực.Thực là một thằng khốn nạn quá.

Khánh mới hét lên:

‘Các chú lột đồ tụi nó ra giùm con’

Cả bọn khóc lên,khổ sở làm sao.Giờ đây ba thằng chỉ còn độc mỗi quần lót mà thôi,áo quần đều bị lột sạch cả,.Cặp táp văng hết sang một góc.

Rồi thằng Khánh mới lấy điện thoại ra.Tay lăm le điện thoại trước mặt tụi nó.

‘HÊHÊH..Tụi mày mà còn méc với thầy cô là tao tung clip nóng ‘

Một tiếng nhạc cất lên,inh ỏi làm sao.Khánh rít môi,cười ha hả.

‘ÊY..Yô..mấy bạn hiền nhảy cho mình xem.’

Đám la sát cũng hùa vô.Đứng bu quanh tụi nó,thiệt là khủng khiếp làm sao,cơn khủng bố này thiệt là không giống thực chút nào.

Nhạc cất lên..inh ỏi làm sao..Một tên la sát cất tiếng hát..

‘Em..ơi..em..tình nghĩa..là chi??.../’

Một bàn tay vỗ vào lợn..

‘Ê nhảy đi..mấy đứa..không nghe cậu chủ nói sao?’

‘NHẢY ĐI..

NHẢY DI..

HÚ HÚ’

Cả bọn rung lên,hai đứa kia đầm đìa nước mắt hết cả,riêng lợn đã quá quen với mấy thứ nặng đô như vầy rồi.Thế là ba thằng một mập ú hai ốm ròm bắt đầu làm động tác nhảy nhót.

Mông lợn rung lên,lắc lư bên trái phải,hai thằng còn lại khua tay vừa khua vừa sụt suỵt nước mũi.

Khánh cười ha hả,vỗ tay vỗ tay.Tay kia không quên ghi lại clip.

‘Bọn mày còn dám méc thầy nữa không?

Clip ăn chơi của tụi bây đây,.Tao mà tung ra là tụi mày bị đuổi học’

Khánh hét lên vui sướng.Thằng Hiệp mụn nghe thế run lên,đái ướt cả quần.

Đám la sát bịt mũi lại,một gã khẽ phẩy phẩy tay,đám còn lại cười ha hả.Thằng Huy thì ngỡ như bất tỉnh,không còn chút khí sắc.Riêng lợn thì vẫn lắc hông mồ hôi túa ra hôi hám làm sao.

‘Thôi cậu chủ..đùa vậy đủ rồi..’

Một tên la sát lên tiếng,chỉ trỏ về thằng Hiệp.Khánh cũng biết ý.

Thế là tên côn đồ mới ngừng lại,lưu clip vô đt.Khẽ giằng mặt tụi nó lần cuối.

Cửa mở ra,mẹ thằng Khánh bước vào:

‘Các cậu tiễn tụi nhỏ ra về cho tôi’

Đám la sát nhao nhao:

‘Dạ. ..thưa chị!’;

Cả bọn thần hồn nát thần tín,mặc đồ mà cứ như không mặc,hành động như những con chuột chết.Cửa mở ra,thằngHuy với Hiệp lao ra trước,khóc nức nở tay chân nhào lên con xe đạp dông thẳng.

Kế này của mẹ thằng Khánh quả là thâm độc à.

Tối đến…….

Lợn nằm bẹp trên giường,hôm nay quả là một cơn ác mộng.

Chợt điện thoại nó rung lên.

‘ĐÃ GHÉP ĐÔI THÀNH CÔNG..

ĐỐI TƯỢNG:

‘TÔ HUỲNH NGỌC THẢO

TUỔI 33

ĐỊA CHỈ XXXXXX

NGHỀ NGHIỆP XXXXXX’

XIN VUI LÒNG CHỌN ĐỊA ĐIỂM..’

Lợn trố mắt nhìn theo.Một gương mặt thân quen mà lợn muốn quên cũng không được.

LÀ MẸ THẰNG KHÁNH.