Chương 2: Dụ Mẹ Thôi Miên.

“Khoa ra ăn cơm.”Mẹ đến trước cửa phòng tôi và nói giọng dịu dàng.

“Ôi, ban ngày con kéo rèm cửa lại làm gì?”Mẹ tôi chú ý cái rèm cửa không khỏi có thắc mắc.

“Không có gì ạ, mẹ, bài tập con đã làm xong, con có thể thử thôi miên mẹ được không ạ?”Tôi giả vờ cười nói rằng.

“Nhanh vậy?”Mẹ tôi không tin, nhếch lông mày , cầm bài tập của tôi lên để kiểm tra.

“Thế nào ạ?”Tôi mong chờ mà hỏi .

“Được, không tệ,có vài lỗi sai nhỏ, chút nữa phải sửa lại nha.”Sau khi mẹ tôi xem xong thì hài lòng cười nói.

“Vậy con có thể thử thôi miên không ạ?” Tôi vui vẻ nói.

“Nôn nóng cái gì? Ăn cơm xong thì làm?”Mẹ bất đắc dĩ nói.

“Mẹ ơi, không phải mẹ không ăn được thịt nước sao, lát nữa ăn cơm xong thì còn thôi miên làm gì nữa ạ.”nhất thời tôi có chút nôn nóng, nghĩ tới mẹ tôi sắp phải mắc bẫy nên tôi không muốn kéo dài thời gian dù chỉ 1 phút.

“Được, cũng có lý, vậy được rồi, con phải nhanh chút đó.” Mẹ tôi suy nghĩ , thấy tôi nói có lý nên liền đồng ý.

“Yes!” Tôi vui vẻ đáp, vội vàng vào trong lấy xạ hương.

Mẹ tôi thấy tôi vui vẻ thì nhìn tôi cưng chiều, cô ấy cho rằng là con mình chỉ bắt chước làm theo trên TV, chứ không ngờ rằng cô ấy đã mắc bẫy do chính con trai mình bày ra.

Đốt xong xạ hương, tôi cẩn thận đem nó đặt tới sách ở trên bàn, mẹ tôi nhìn tôi đốt xạ hương, thì tò mò hỏi :”Đây là cái gì?”

“Dạ… à đây là để hỗ trợ cho thôi miên ạ”Tôi vui vẻ giải thích.

“Ừ, vậy giờ mẹ sẽ làm gì?”Mẹ cười hỏi

“Dạ, mẹ ngồi chỗ này.” Tôi nói rồi kéo mẹ tôi lại ngồi lên ghế cạnh bàn học, gần với xạ hương để cho có tác dụng tốt nhất.

“Sau đó thì sao? Ngồi là xong rồi?” Mẹ tôi bất đắc dĩ hỏi.

“Còn có, mẹ nghe lời con nói là được, ví dụ là con miêu tả thì mẹ tưởng tượng trong dầu… Mẹ này, đừng hỏi nhiều nữa ạ.” Tôi giả vờ tức giận nói.

“Thật tốt, nghe lời con.” Mẹ tôi che miệng cười, đôi mắt híp lại trông rất xinh đẹp.

Tôi mở tư liệu trong máy tính ra, nhất thời trong phòng có âm thanh bản nhạc êm dịu.

“Ừ, nhạc rất dễ nghe, Khoa thật biết chọn nhạc.”Mẹ tôi nghe nhạc , đung đưa đầu theo điệu nhạc, trêu tức nhìn tôi nói.

“Mẹ!, nghiêm túc đi ạ!” Tôi hơi xấu hổ nói.

“Được rồi, được rồi, mẹ xin lỗi.” Mẹ thấy tôi hơi tức giận liền vội vàng xin lỗi.

“Sau đó thì sao? Đó là thôi miên hả? không giống như trong đầu mẹ tưởng tượng.” Nhạc êm dịu nhẹ nhàng, nên mẹ tôi đã thoải mái hơn , hỏi tôi với giọng điệu vui vẻ.

Tôi không trả lời, chỉ chờ xạ hương cùng với âm nhạc hoà quyện vào nhau khiến mẹ bước vào trạng thái mơ hồ thôi. Mẹ thấy tôi không nói chuyện, cũng bắt đầu không nói gì nữa , khi mà âm nhạc và xạ hương cùng hòa quyện vào nhau, mẹ tôi cảm thấy mệt mỏi , cơ thể buông lỏng hơn.

“Mẹ.” Tôi thấy thời điểm đã tới, vì thế bắt đầu thôi miên.

“Ừ?” Mẹ tôi lười biếng trả lời.

“Mẹ, nghĩ xem việc gì không thể, việc gì làm mẹ thả lỏng thoải mái nhất?” tôi nói

“Chuyện thoải mái nhất, thư giãn , .. ừ, hình như không có chuyện nào, bơi lội có tính không?” Mẹ tôi giống như một thiếu nữ ngây thơ , suy nghĩ nữa ngày trả lời.

“Bơi lội, đó cũng được.” Nhìn mẹ tôi thật dễ thương, tim tôi như đập chậm đi một nhịp.

“ Như vậy, mẹ tưởng tượng một chút, bây giờ đang ở bờ biển, mẹ vừa bơi xong, cơ thể thoải mái, gió biển mát mẻ thổi qua cơ thể, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, bây giờ mẹ phải thả lỏng cơ thể, thoải mái nha…” Tôi thử suy nghĩ , rồi hướng dẫn mẹ.

“ Ưm,… tưởng tượng không ra.” Mẹ tôi chau mày suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, ôm lấy tôi cười áy náy.

“Vậy mẹ nhắm mắt lại, cẩn thận tưởng tượng.” Tôi không có hoảng hốt như mẹ, vì tưởng tượng này hơi khó nên tôi đổi phương pháp khác .

Thấy mẹ tôi phối hợp nhắm mắt lại tôi tiếp tục hướng dẫn :” Mẹ hãy tưởng tượng, trước mặt mẹ là bãi biển, có bờ cát vàng ánh dưới chân mẹ, nơi xa xa là nước biển xanh ngắt, mẹ hãy lắng nghe gió biển thổi , đó là âm thanh của sóng, âm thanh của gió ù ù.”

Tôi vừa nói vừa cẩn thận mở máy tính ở tài liệu thứ hai, lặp tức âm thanh sóng biển phát ra, từ nhỏ đến lớn , từ xa đến gần tựa như mình thật sự đang ở ngoài biển vậy.

Đây là phương pháp thôi miên, có thể khiến nạn nhân nhanh vào trạng thái thôi miên.

“Ôi, đúng là có âm thanh sóng biển.” Trên mặt mẹ tôi lộ ý cười.

“Đúng,bây giờ mẹ đang ở trên bãi biển rồi, mẹ hãy lắng nghe xung quanh, còn có âm thanh trẻ con đang đùa giỡn nữa” Lúc tôi vừa dứt lời , thì tôi ngay lập tức mở tư liệu thứ ba ra đó là âm thanh trẻ con đang vui đùa ầm ĩ.

“Ừ , đúng rồi.” Nụ cười mẹ tôi càng tăng lên, nhưng nói chuyện thì lại rất ngắn gọn.

Tôi biết, đây chính là mẹ tôi đã bước vào trạng thái của thôi miên.