Chương 4: Hai mươi năm sinh tồn.

Orchi bước đến nhặt con thỏ giơ lên cao, há to miệng hứng lấy dòng máu màu xanh của nó uống ngon lành, bởi vì moi trường khắc nghiệt ở trên hành tinh làm nước trở nên độc hại cực kỳ.

Nguồn nước chính của Orchi chính là máu tươi của động vật.

Sau đó Orchi xe con thỏ ra làm đôi rồi cắn xé lấy từng miếng thịt dai, nhai nuốt.

"Mình cũng nên đi vào những khu có trọng lực lớn hơn rồi."

Giọng nói của Orchi cực kỳ khàn đục, do lâu ngày không nói chuyện. Đem cái xác vứt xuống dưới chân, Orchi nhìn về phía lằn ranh sụp xuống kia, đó là ranh giới giữa hai luồn trọng lực khác nhau.

Orchi bỏ ra gần mười hai năm mới từ vùng xích đạo đị đến nơi này, và sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều, theo như tính toán thì đã có một trăm tám mươi nghìn.

Trong thời gian này Orchi cũng học được bay lượng, nhưng chỉ là không muốn bay mà thôi, dù sao thì ở mà bây trên trời thì sát định làm bia ngắm cho động vật khác. Trên cao thì không có không khí, Orchi thử bây lên đến độ cao năm nghìn mét thì không khí bằng không, với độ cao đó, những con thú săn mồi có thể nhảy len một cách dễ dàng.

Ánh mắt sắt bén nhìn về phía đó rồi bước về phía đó.

"A"

Vừa bước qua khỏi ranh giới, không kịp chuẩn bị, Orchi bị đè khụy xuống.

"Mẹ nó thật nặng."

Những ngày tiếp theo, Orchi bắt đầu điên cuồng tập luyện, để cơ thể làm quen với trọng lực ở nơi đây, khi mệt mỏi lại ra khỏi vùng này, tiếp tục săn mồi, lắp đầy cái bụng đói.

Lại hai năm trôi qua, lúc này Orichi đang đối đầu với một con king Kong, làn da nó cũng giống như những con vật trước kia, có điều nó sạm màu hơn.

"Gràooooo...."

"Thùng.... Thùng.... Thùng....."

Lúc này con king Kong gầm to một tiếng, hai tay đấm mạnh vào ngực rồi quét về phía trước, Orchi nhẹ nhàng nhảy lên né tránh từng cú quét của nó."

"Vù..... Vù.... Gràooooo....."

King Kong thấy con trùng bé nhỏ kia né tránh liên tục thì tức gầm to hơn, hai tay gia tốc nhanh hơn, lúc này tốc độ đã vượt qua tốc độ âm thanh. Orchi ngiêm túc hơn.

"Phanh... Ầm....."

Trong lúc sơ ý Orchi bị bàn tay to lớn của King Kong đánh trúng, cơ thể bắn thẳng vào vách núi, núi đá cứng như sắt thép lại phát ra tiếng ầm ầm đổ nát.

"Thùng..... Thùng.... Thùng..... Gràooooo....."

King Kong nhưng một vị vua bất khả chiến bại ngửa đầu lên trời gầm lớn, những con thú ở vùng đó đều run rẩy cuối đầu. Gầm một hồi, king Kong thỏa mãn quay đầu bước đi, nhưng chưa đi được hai bước.

"Ầm...."

"Chết....."

"Phanh....."

Từ trong đống đổ nát, một vệt đen phóng ra, khi vệt đen ngừng lại thì Orchi đã lơ lửng trước mặt king Kong, không để nó phản ứng, Orchi tung ra nắm đấm, cái đầu king Kong liền nổ tung.

Orchi nhẹ nhàng rơi xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cái xác không đầu. Do ở trên hành tinh này quá lâu, không có người bầu bạn, ngày ngày đều chém giết, luyện tập khiến Orchi từ từ mất đi tính người, trở nên khát máu, tàn nhẫn.

"Sinh vật mạnh nhất ở vùng này đã bị hạ, tiếp theo, là vào vùng tiếp theo thôi."

Hiện tại sức mạnh của Orchi đã lên đến 420 ngàn, và dùng hai năm để đến biên giới vùng tiếp theo, theo Orchi tính toán, hành tinh này là hình tròn, càng vào trung tâm thì càng nhanh. Bỏ lại xác chết không đầu ở phía sau, Orchi như một con mãnh thú bước vào hành trình tiếp theo.

Năm mười lăm tuổi Orchi chinh phục vùng trọng lực ba mươi lần. Sức mạnh tăng lên tới 880 ngàn.

Tiếp theo là vùng trọng lực tám mươi lần, đúng vậy là tám mươi lần, hành tinh này rất kỳ lạ, trọng lực không có xếp theo thứ tự, mười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi, mà là trực tiếp leo lên đến tám mươi lần.

Orchi dùng hai năm mới chinh phục được nó, mà bản thân cũng không mình đã mạnh đến mức độ nào. Orchi đã lười tính toán.

Nhưng không biết vì lý do gì, khi càng tiếp cận trung tâm, Orchi càng tốn ít thời gian hơn để chinh phục nó, và sinh vật trong đó càng lúc càng ít, mà bọn chúng đều rất khó để tiêu diệt.

Orchi cũng phát hiện càng vào trung tâm, vết thương và sức khỏe của mình lại càng hồi phục nhanh chóng.

Với năng lực bug này, kết hợp với dòng máu Saiyan.

Trong vòng hai năm Orchi chinh phục từng mức độ trọng lực khác nhau, từ tám mươi lần, một trăm lần, hai trăm lần, ba trăm lần, năm trăm lần.

Lúc này Orchi đã mười chín tuổi. Và Orchi phát hiện một điều kì lạ, đó là bản thân dù mạnh nhưng không thể sử dụng những kỹ năng ki trong trí nhớ được truyền vào.

Nhưng cũng không quan tâm, năm hai mươi tuổi, Orchi đã đi vào khu vực cuối cùng rồi, đây là một cái hố sâu, nhìn xuống chỉ thấy một chấm sáng màu trắng nhỏ xíu ở bên dưới.

"Không lẽ nó là thứ tạo ra hành tinh này, cũng là thứ giúp mình cùng những sinh vật khác hồi phục sinh mệnh."

Suy nghĩ một hồi lâu, lại nhìn vào vùng này, không gian bị trọng lực ép gãy, từng vết nứt bị đè ép vỡ vụn.

"Có thể! Thứ phát sáng đó chính là chìa khóa để mình thoát khỏi đây. Mong là nó có thể giúp mình hít thở trong vũ trụ."

Hít sâu một hơi. Orchi lấy đà nhảy vào, vừa nhảy vào trong mọi tư duy đều đứng yên. Orchi cảm giác thời gian đã trôi qua rất nhanh, cũng lâu, có thể là một giây cũng có thể là hàng tỷ tỷ thiên niên kỷ, khi tỉnh lại đã thấy mình trôi nổi ở trong vũ trụ bên cạnh là những tản đá, cây cối, xác chết động vật.

Từ ngoài nhìn lại một cô gái có làn da đen thui, mái tóc cũng màu đen dài tới khủy chân, ăn mặc một bộ váy cỏ, chạy nhanh nhảy tới một cái rồi đứng yên trên không trung, tiếp đó cơ thể bị vết nứt không gian cắt vụn, rồi bị trọng lực ép thành một cục thịt nhão, sau đó lại hồi phục lại thành hình người, tiếp tục lại bị cắt vụng ép lại, hồi phục, ép vỡ.

Cứ như thế thôi gian một năm trôi qua, khi vết nứt không gian cắt lên da cô gái chỉ để lại vài tia lửa, trọng lực cũng không thể làm một sợi tóc lung lay, lúc này từ dưới hố sâu, ánh sáng trắng từ từ to dần, to dần.