Chương 2: Sư Tôn thanh cao lạnh lùng bị làm nhục

Môi của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền trở nên trắng bệch, so với màu môi thì sắc mặt y lại càng tái nhợt hơn. Oán hận nói, gần như y đã nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ “Chủ nhân” này.

“Ha ha, không cam lòng đến thế à, vậy thì làm sao ta thấy được thành ý của ngươi đây…?” Ma Tôn Dạ Phượng cố ý trêu đùa, giọng điệu của hắn rất tùy ý, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào cả. Đôi mắt đen lạnh băng đầy bễ nghễ nhìn xuống người đang quỳ từ trên cao.

“Chủ nhân…”

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cao giọng, cơ thể đang quỳ của y khẽ run lên. Trông y có vẻ đầy nhẫn nhịn, y đang xấu hổ và giận dữ tới mức muốn chết đi, do đó mà hai gò má trắng bệch cũng hơi đỏ lên, trông có vẻ hồng hào hơn nhiều. Y nhìn thẳng về phía Ma Tôn Dạ Phượng, đôi mắt phượng đen nhánh như mực đang nhìn hắn.

“Ngoan lắm.” Duỗi tay khẽ vỗ lên mặt Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền, Ma Tôn Dạ Phượng dùng ngón tay lau đi vệt máu tươi bên khóe miệng do bị ăn tát của y.

“Đúng là một khuôn mặt khiến cho ai nhìn cũng thương…”

Ma Tôn Dạ Phượng cúi đầu nhìn vết máu trên ngón tay mình. Cảm thán cho chính mình xong, hắn vung tay lên, một luồng ánh sáng đen tuyền vọt thẳng vào trong cơ thể của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền, tháo bỏ thuật định thân trên người y.

Tuy Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền là người lạnh nhạt nhưng cũng rất biết điều. Vì thế nên dù thuật định thân ở trên người đã được tháo bỏ nhưng y vẫn ngoan ngoãn duy trì tư thế quỳ thẳng đứng bị ép buộc trước đó. Y quỳ thẳng người, không hề di chuyển chút nào.

Khá là biết điều đấy…

“Cho ta nhìn cái mông của ngươi.” Ma Tôn Dạ Phượng liếc nhìn Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, hắn thưởng thức dáng vẻ ngoan ngoãn quỳ gối bên chân mình, không dám cử động mà chỉ co rúm lại của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền một hồi lâu rồi mới lạnh lùng mở miệng.

“…” Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đã bao giờ phải nghe những lời thô tục như thế này đâu, y lập tức đỏ bừng cả mặt, hai má tỏa nhiệt.

“Nam sủng ti tiện của ta, chẳng lẽ ngươi định để chủ nhân tự mình cởi quần của ngươi à?”

Ma Tôn Dạ Phượng càng nói thô tục hơn, hắn cảm thấy rất thú vị khi ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Vì vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía y cũng bớt đi mấy phần lạnh lùng, tăng thêm vài phần hài hước đầy ý nghiền ngẫm.

“…”

Dù sao cũng sẽ bị làm nhục và bị chơi đùa một năm, nghĩ như vậy, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền lập tức ngoan ngoãn cởi bỏ đai lưng màu trắng của mình, cởi quần lót màu trắng ra. Bờ mông trắng nõn mượt mà hằn đầy những vết roi chồng chất ửng đỏ bại lộ trong tầm mắt của Ma Tôn Dạ Phượng cao ngạo lạnh lùng.

Ma Tôn Dạ Phượng nhìn cái mông mượt mà đang lộ ra trong không khí của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Do bị lộ ra bất ngờ nên cánh mông run lên nhè nhẹ, trên bờ mông trắng nõn hằn lên những vết roi màu đỏ. Đó là những vết đánh thần tiên để lại, đủ loại dấu vết, thoạt nhìn cực kỳ làm cho người ta thương yêu trìu mến.

Ma Tôn Dạ Phượng cảm thấy trong cổ họng mình như có một luồng lửa đang thiêu đốt. Miệng khô lưỡi khô, hắn khẽ liếm môi, dùng giọng điệu không cho phép từ chối lạnh lùng nói: “Nam sủng của ta, quỳ rạp trên mặt đất, chổng cái mông lên.”

Hắn ta muốn chịch mình ư…

Tuy Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đã có sự chuẩn bị trong lòng, nhưng y vẫn hoảng loạn không thôi. Cửa sau của y rất khít, chưa bao giờ có người tiến vào trong đó… Suốt 500 năm y ở dưới phàm trần cùng A Tâm, dù cho A Tâm có luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần thì y vẫn là người nằm trên khi quan hệ.

Tuy rằng cực kỳ không cam lòng, nhưng Ma Tôn Dạ Phượng đã nói như vậy, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cũng không thể không nghe.

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đành phải ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất. Trán y tì sát xuống đất, mái tóc dài đen như mực rủ xuống đất từ bờ vai y. Chúng tán loạn trên nền đất, rũ trên vạt áo màu trắng của y, trông y vừa hèn mọn vừa nghèo túng và đồng thời cũng đẹp đến mức khiến người ta ngạc nhiên…

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất, thể hiện thái độ thần phục rất ti tiện. Nửa người trên của y là y phục trắng nhiễm máu, nửa người dưới lại không một mảnh vải che thân, hoàn toàn lõa lồ. Bờ mông trắng mượt mà của y nâng lên, trên mông là từng vết roi sưng đỏ, dương vật hồng nhạt thô to cùng với tinh hoàn căng tròn trắng hồng…

“Đúng là một bờ mông mượt mà tròn trịa, chậc chậc…”

Ma Tôn Dạ Phượng đứng dậy khỏi chiếc ghế được điêu khắc tỉ mỉ lấp lánh ánh vàng. Đôi ủng đen của hắn chậm rãi tới gần, vài bước đã đi tới đằng sau Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hắn đứng khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống rồi đánh giá bờ mông, tinh hoàn và dương vật của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền.

“Cái mông vừa trắng vừa vểnh như vậy, vốn dĩ sinh ra là để nam nhân chơi nhỉ?”

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền duy trì tư thế khúm núm quỳ rạp trên đất. Y tì trán trên nền đất, bộ y phục trắng cũng bị dính không ít bụi bặm trên mặt đất. Tầm mắt y chỉ nhìn được một khối nhỏ ở trên nền đất, nhưng y vẫn nghe được tiếng bước chân của Ma Tôn Dạ Phượng, nghe thấy những lời thô tục được nói ra từ trong miệng hắn

Ma Tôn Dạ Phượng vươn tay phải trắng nõn với khớp xương rõ ràng ra, hắn khẽ xoa những vết roi chồng chất trên bờ mông trắng nõn của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hắn cố ý dùng sức để bờ mông ấm áp của y hơi run lên trong tay hắn do phải chịu đau đớn.

“Không chỉ nhìn đẹp mà sờ cũng sướng.”

Ma Tôn Dạ Phượng dùng tay phải trắng nõn với khớp xương rõ ràng xoa nắn hai cánh mông mềm mại như bông của y. Hai cánh mông bị xoa tròn bóp dẹp, những vùng trắng như tuyết chưa bị thương do roi đánh thần tiên bắt đầu ửng đỏ.

“…” Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cắn chặt làn môi mỏng vốn đã không còn chút máu. Y cắn phần thịt non trong cánh môi và nghiến răng, cố ý không để cho miệng mình phát ra bất cứ thanh âm rên rỉ làm cho y thẹn tới mất mặt nào cả.

“Ư ư…” Nhưng cách Ma Tôn Dạ Phượng xoa nắn mông y đúng là tra tấn người ta mà. Mông y vốn đã chịu chín chín tám mươi mốt roi thần rồi mà bây giờ lại bị xoa tròn bóp dẹp như vậy. Cảm giác này còn đau khổ hơn lúc bị roi thần quất vào nữa, trong khớp hàm của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền tràn ra một tiếng rên rỉ.

Cách đây không lâu khi y còn ở Thiên giới, bị roi thần quất mông đã là một loại làm nhục rồi.

Mà hiện tại khi y ở Ma giới, bị Ma Tôn Dạ Phượng dùng bàn tay xoa bóp mông lại là một kiểu làm nhục khác.

Ngay lúc Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cảm thấy rằng có lẽ vào giây tiếp theo, Ma Tôn Dạ Phượng lập tức sẽ hủy hoại y, nuốt y vào bụng rồi cắm dương vật ở giữa háng vào cửa sau chật hẹp chưa từng bị xâm phạm ở giữa cặp mông của y, không kiêng nể mà mạnh bạo xâm phạm y, thì y lại nghe thấy lời nói vô cùng nhân từ của Ma Tôn Dạ Phượng.

“Trên mông ngươi còn có vết thương do bị roi đánh, chờ vết thương lành lại thì lập tức lại đây thực hiện nhiệm vụ của một nam sủng.”

“Bây giờ quay về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn tới phòng ngươi.”

Ma Tôn Dạ Phượng đã nói như vậy.

Thế là, sau khi Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền mặc lại y phục và thắt lại dây lưng, y theo một Ma giới cấp thấp đi về phòng của mình.

Một tháng sau.

Trong phòng của Ma Tôn Dạ Phượng.

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền mặc một bộ y phục trắng sạch sẽ, đây là y phục mà Ma Tôn Dạ Phượng chuẩn bị cho y, kiểu dáng y phục giống hồi y mặc ở Thiên giới như đúc. Y phục trắng của y không nhiễm chút bụi nào, cả người trông thoát tục cao quý như tiên giáng trần, mà y cũng đã từng là thần tiên thật.

Nhưng bây giờ y đã không còn là Nguyên Ngọc Tiên Quân trên Cửu Trùng Thiên nữa mà chỉ là một người phàm thôi, là một phàm nhân ti tiện trở thành nam sủng của Ma Tôn Dạ Phượng.

Sau một tháng, vết thương trên mông của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đã lành lại. Trải qua một tháng dưỡng bệnh, thân thể yếu ớt gầy gò của y cũng đã tốt lên nhiều lắm. Da y trắng như tuyết, gương mặt và màu môi trông có vẻ hồng hào hơn rất nhiều.

“Lại đây.”

Ma Tôn Dạ Phượng vừa lạnh lùng nói vừa vỗ giường mềm bằng gỗ hương chạm khắc rồng phượng, hắn đang ra hiệu cho Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đến bên cạnh hắn.