Chương 36 + Giới thiệu phần 6: Y biết thân thể của mình đã bị vấy bẩn, là một chiếc giày rách

Chương 36 + Giới thiệu phần 6: Y biết thân thể của mình đã bị vấy bẩn, là một chiếc giày rách

Hai mươi ngày lại luân phiên nhau, chủ ý này nghe có vẻ không tồi.

Sư tôn Thanh Huyền biết rằng quyết định như thế cực kỳ hoang đường cũng như hạ thấp bản thân. Nhưng y biết thân thể của mình đã bị vấy bẩn, là một chiếc giày rách, cho nên y không ngại việc khiến cho thân thể của mình trở nên dơ bẩn thêm chút nữa.

Cho các đệ tử của y nhìn thấy rõ rằng, thực ra sư tôn mà bọn họ luôn luôn kính trọng cùng ái mộ là loại dâm đãng đến nhường nào.

Giới thiệu phần sau (Thanh lãnh sư tôn chịu phạt ký 6)

“Sư tôn, cầu xin người cho cục cưng của đệ tử nghỉ lễ, nếu sư tôn khao khát đến vậy, không bằng… Đi nam lâu dưới chân núi Vong Ưu, nơi đó khách làng chơi đều là nam, nhất định có thể thỏa mãn được thứ ấy của sư tôn.” Trong một lần làm xong nhiệm vụ, đại đệ tử Vương Đồ Minh kiến nghị với Sư tôn Thanh Huyền đang nằm trong lồng ngực hắn.

“Ngươi nói cái gì?” Sư tôn Thanh Huyền lạnh nhạt mở miệng, ngạc nhiên nói.

“Thật xin lỗi, là đồ nhi đi quá giới hạn, Sư tôn coi như chưa từng nghe thấy những lời xằng bậy này của đồ nhi đi ạ.” Đại đệ tử Vương Đồ Minh nhanh chân chạy đến xin lỗi.

“Ngày mai chúng ta đi liền đi.”

“Hả?”

Thế là.

Ngày hôm sau.

Hai người Sư tôn Thanh Huyền và đại đệ tử Vương Đồ Minh cùng nhau xuống núi Vong Ưu, bọn họ đi vào một nam lâu gần chân núi nhất, trên bảng hiệu nam lâu có viết ba chữ “Như Ý quán”.

“Hai vị khách đây muốn mặt hàng như thế nào, nơi này của chúng ta loại mông nào cũng có, nhất định có thể khiến hai vị vừa lòng, mời theo ta đi xem thử.” Nam tú bà của Như ý quán nam dáng người thấp bé, trên cằm có một nốt ruồi thật lớn, trên mặt hắn đầy tươi cười, đến dò hỏi.

“Chúng ta gần đây thiếu tiền, cho nên hắn tới nơi này để bán mông.” Đại đệ tử Vương Đồ Minh nói.

Cả người Sư tôn Thanh Huyền mang một bộ cẩm y màu xanh đậm, trên mặt mang chiếc mặt nạ hồ ly nửa mặt, mặt nạ hồ ly che hết nửa khuôn mặt của y, nhưng chỉ thông qua đôi mắt phượng đen nhánh lộ ra ở nửa mặt trên cùng với đôi môi đỏ cong lên ở nửa mặt dưới và hình dáng của chiếc cằm thì đã biết được gương mặt kia xinh đẹp đến nhường nào.

“Này, mặt nạ của hắn có thể cởi ra không?” Nam tú bà Như Ý quán dò hỏi.

“Da mặt hắn hơi mỏng, hay thẹn thùng ấy.” Đại đệ tử Vương Đồ Minh từ chối nói.

“Vậy, cũng được.” Nam tú bà Như Ý quán lại đánh giá dáng người của Thanh Huyền thêm một lượt, dáng người cao ráo, xương cốt mềm mại, nếu cởi hết đống áo quần màu xanh đậm trên người ra, nói ra thì chỉ cần dựa vào cơ thể cũng khiến nam khách làng chơi thèm nhỏ dãi, hắn cảm thấy vụ mua bán này không lỗ, liền đồng ý như vậy.

Thế là, trên sảnh chính của Như Ý quán, diễn ra triển lãm công khai trên đài.

Thanh Huyền cởi hết quần áo, toàn thân trần như nhộng, quỳ gối trên đài triển lãm, cơ thể quỳ thẳng, sắc hồng ở nửa mặt trên đã bị mặt nạ hồ ly che đi, chiếc cổ trắng nõn tinh tế bị một sợi dây thừng màu đỏ trói chặt vài vòng, một đầu khác của dây thừng đỏ đang nằm trong tay nam tú bà.

Thanh huyền quỳ thẳng người, da thịt toàn thân y trắng hơn cả tuyết, cặp mông trắng ngần mượt mà vểnh lên, dương vật trắng hồng dưới háng ngoan ngoãn rũ xuống, chiếc eo thon dài, cơ bắp tứ chi cân xứng, cơ ngực hơi nhô lên, hai đầu vú màu hồng nhạt như hai đoá hồng anh túc đang nở rộ.

Thật thật là cực phẩm trong cửu thiên…

“Đây là hàng thượng đẳng mới đến của quán chúng ta, các đại gia có thể ra giá để mua hắn một đêm, ai ra giá cao thì được, mở đầu là 10 lượng vàng.” Nam tú bà Như ý quán bắt đầu làm nóng bầu không khí.

Thanh huyền quỳ gối trên đài triển lãm, y cảm thấy cảm thấy thẹn vô cùng, từ khi rời khỏi Ma giới, thoát khỏi sự chi phối của Ma tôn Dạ Phượng, đây vẫn là lần đầu tiên y công khai làm động tác hạ tiện này trước mặt nhiều người, cho dù mang mặt nạ hồ ly che nửa mặt, y cũng cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

Bị người khác xem như vật phẩm bán đấu giá, thanh huyền cảm thấy uất nhục nhưng đồng thời cũng tràn đầy khao khát…

“Mười lượng? Cũng không biết vị mỹ nhân này dung mạo thế nào, đeo nửa mặt nạ lên, nói không chừng phía dưới mặt nạ là một rổ mụn…”

“Có phải lớn lên quá xấu hay không, cho nên mới không cho chúng ta xem mặt.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhanh cởi mặt nạ ra đi, để bọn ta xem thử rồi lại nói tiếp.”



Nhóm nam khách làng chơi vây xem bắt đầu ồn ào, khách làng chơi có thể đi vào Như Ý quán đại đa số không thiếu tiền, bắt đầu bằng mười lượng vàng chỉ xem như là tiền bố thí, nhưng lúc nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ của Thanh Huyền phía trên đài, bọn họ đều rất muốn nhìn thấy mặt y cho nên mới ồn ào như vậy.

“Các vị, vị tiểu mỹ nhân này chỉ bán mình, không bán mặt.” Nam tú bà Như ý quán bắt đầu giải vây, hắn hướng về phía Thanh Huyền đang quỳ gối nói: “Tiểu mỹ nhân, hãy làm như một con chó cái bò đi nhặt quả táo này ăn, ngươi thử chứng minh giá trị của mình cho các vị đại gia đi nào.”

Nam tú bà Như ý quán nói xong liền ném một quả táo chín đỏ lên mặt đất.

Quả táo đỏ ném đến còn cách rất xa.

Thanh Huyền quỳ rạp trên đất, y dùng tứ chi bò sát mặt sàn, trần truồng giống như một con chó cái đang bò trên đài triển lãm, tư thế bò của y đẹp cực kỳ, mông nâng cao, vòng eo hạ thấp xuống, hai cánh mông trắng như tuyết uốn éo, dương vật trắng hồng dưới háng kia cũng bắt đầu lặng lẽ ngẩng đầu.

Sột soạt, sột soạt.

Thanh huyền bò đến nơi quả táo đỏ bị ném xuống trên đài triển lãm, y vểnh cao mông, eo hạ thấp xuống, cố ý õng ẹo tạo dáng, giống như chó cái động dục đang lắc mông, y bắt đầu cúi đầu ăn quả táo kia, phát ra âm thanh ăn táo sột soạt

“Ta ra giá mười lượng.”

“Ta ra giá mười lăm lượng.”

“Ta ba mươi lượng.”



Cuối cùng, mông của Thanh Huyền được một vị tiểu công tử mua với 100 lượng, vị tiểu công tử này gọi là Tiết Tử, năm nay mười chín tuổi, ngũ quan tuấn lãng, có thể nói da trắng như ngọc, cười rộ lên giống như gió xuân phả vào mặt, phong lưu tận xương, chỉ tiếc hắn thích nam sắc, làm vô số cô nương đau lòng.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi là của ta rồi.”

Tiểu công tử Tiết Tử đưa một trăm lượng cho nam tú bà, sau đó dắt đầu kia của dây thừng đỏ, hắn giống như người nuôi chó, hắn đi ở phía trước, Thanh Huyền bò sát theo sau, một người một chó, rất nhanh đã tới sương phòng.

Một đêm vui thú.



Thời gian lại trôi qua ba ngày.

Sư tôn Thanh Huyền cùng đại đệ tử Vương Đồ Minh lại đi tới Như Ý quán.

“Như Ý quán của các ngươi không phải có một bức tường sao, bên trên còn khảm rất nhiều mông?” Đại đệ tử Vương Đồ Minh hỏi.

“Hai vị đây là muốn?” Nam tú bà Như Ý quán hỏi.

“Mông hắn bị thao đến nghiện rồi, cho nên hắn muốn bán mông, bán mông miễn phí.” Đại đệ tử Vương Đồ Minh giải thích.

“Đây, cái này, có thể chứ…”

Đây thật đúng là phí của trời mà…

Nam tú bà Như Ý quán vốn định như thế nói, nhưng vẫn là nên sửa miệng lại.

Thế là, trên bức tường được khảm rất nhiều mông của Như Ý quán, lại có thêm một chiếc mông của Thanh Huyền, mông y đặc biệt mềm mại trắng nõn, lỗ đít bị thao cũng thuộc hàng cao cấp, lại là cái mông mới, bởi vậy nam khách làng chơi đều thích vây quanh mông Thanh Huyền, dẫn đến những chiếc mông khác trên tường đều vắng vẻ.

Mà sư tôn Thanh Huyền, sau cái ngày bị nam khách làng chơi coi như đồ vật sử dụng cả ngày, y hạ quyết tâm, quyết định ngả bài với mười chín đệ tử của mình, Sư tôn bên ngoài thanh lãnh trên thực tế lại là một dâm phụ, y muốn dương vật của cả mười chín đệ tử, mỗi một cây dương vật lỗ đít của y đều muốn cắn nuốt.