Chương 105: Tiên, Quỷ, Võ

Đoàn người thu thập một trăm con Diễm Vinh xong thì lên ngựa mà trở về. Cả đám kỳ quái mà nhìn về thân ảnh ngồi sau lưng Tố Vương. Hắn đi hít không khí một lát, trở về liền dắt theo một đại mỹ nữ áo trắng. Nàng ta thật sự rất gầy, mông đẹp vểnh ra nhưng ngực thì hơi nhỏ, kích cỡ khiêm tốn nhất trong các nữ nhân, ngang cỡ Hoài Hân. Tóc nàng đen tuyền, dài tới eo, da trắng như ngọc, mỹ miều không tì vết. Dung mạo hiền lương, dịu dàng như mây khói.

Vũ Kim hoang dã, Huyết Nữ sắc bén, tới Tử Anh thì hiền hoà. Khí chất nàng ta có chút tương tự như Xuân Liên, nhưng thành chủ phu nhân mọi mặt đều mềm như nước, cả cơ thể lẫn linh hồn đều mỏng manh dễ vỡ. Tử Anh có cơ thể điệu đà, nhưng phong thái thơ mộng, bí ẩn, so sánh với mây sương thì hợp hơn là với sông nước. Một điểm khác biệt nữa, ánh mắt của Xuân Liên nhu nhược mặc cho người xử trí, Tử Anh dù hiền hoà, nhưng ai nhìn vào mắt nàng đều biết, Bạch Cốt Tinh không phải loại lương thiện.

"Ngươi cảm giác như thế nào rồi?" Tố Vương xoay đầu nói, tay cầm dây cương. Đoàn người cưỡi ngựa đi chậm rãi, tiếng lộc cộc phát ra vui tai.

"Rất tốt! Ta cảm thấy mình khỏe hơn nhiều lắm. Nhưng hồn phách vẫn chưa khôi phục hoàn toàn." Tử Anh siết chặt vòng tay ôm lấy Tố Vương.

Hắn phát hiện điều kỳ lạ này, đôi lông khẽ nhướng. Sau khi Tử Anh biến thành Sắc Quỷ, nàng ta có vẻ thân thiết với Tố Vương hơn nhiều. Hắn rõ ràng chưa thay đổi vấn đề nào liên quan tới chuyện này trong đầu nàng ta cả.

Tố Vương gọi ra quyển Sắc Đạo Thư, tìm đọc một chút về các khả năng của Lục Đỉnh Chư Hầu Quỷ.

"Lục Đỉnh Chư Hầu Quỷ: Sắc Quỷ đứng hàng số sáu trong các quỷ của Sắc Đạo Thư, đạt được các quỷ thuật Chư Hầu cấp, thức tỉnh một kỹ năng thiên phú bất kỳ.

Chư Hầu: Có sẵn ba quỷ thuật Tạo Binh, Phong Sư và Lập Tướng.

Tạo Binh: Huyền thuật chuyển hoá thi thể mới chết không quá bảy ngày, biến chúng thành Quỷ Binh, một quỷ vật mang một phần mười tu vi của Chư Hầu.

Phong Sư: Huyền thuật chuyển hoá thi thể mới chết không quá bảy ngày hoặc quỷ vật có cơ thể thành Quỷ Sư, mang hai phần mười tu vi của Chư Hầu, có sẵn quỷ thuật Tụ Hồn. Tụ Hồn: Hồi phục quỷ lực cho Chư Hầu và các quỷ vật dưới trướng trong phạm vi năm mươi mét.

Lập Tướng: Tương tự như Phong Sư, tạo ra Quỷ Tướng sở hữu năm phần mười tu vi của Chư Hầu, có sẵn quỷ thuật Ngân Cốt. Ngân Cốt: Miễn nhiễm sát thương vật lý có cảnh giới thấp hơn hoặc bằng bản thân.

Các quỷ thuật đều cần tiêu hao quỷ lực để sử dụng."

Tố Vương mỉm cười nghĩ thầm: "Cái này chẳng phải là đang bảo ta phải xây dựng một quân đoàn xương cốt."

Hắn mở miệng nói: "Tử Anh, ngươi có quen thuộc với hệ thống tu hành của quỷ đạo?"

Tử Anh ngo ngoe lắc đầu: "Ta chỉ từng nghe nói qua, còn tu như thế nào thì không biết."

"Ngươi hiện tại đã Nhập Phách Cảnh rồi đấy. Có cảm giác xa lạ gì không?"

"Ta Nhập Phách rồi?" Tử Anh kì quái mà sờ soạn cơ thể. Chân thân của nàng vẫn là một bộ xương nhưng Tử Anh không hiểu sao có thể hoá thành hình người, da thịt đầy đủ không khác gì người sống. Nàng có cảm giác như mình đang mặc một bộ trang phục vậy. Da thịt này là trang phục vốn có của nàng, Tử Anh còn có cảm giác mình có thể mặc lên xác thịt của kẻ khác nữa.

Đó là cảm giác kỳ lạ duy nhất mà Tử Anh cảm thấy. Nàng thuật lại mọi thứ với Tố Vương, hắn thế mà cũng ngạc nhiên cực kỳ. Kỹ năng này là của hàng thật giá thật Bạch Cốt Tinh, Tử Anh chỉ là hàng nhái mà Tố Vương đặt tên theo.

"Phía Bắc có dãy Ngũ Chỉ Sơn... Hiện tại ta lại tạo ra một Bạch Cốt Tinh. Đừng nói ta tới không phải thế giới tiên hiệp lạ lẫm, mà xuyên vào Tây Du Ký?

Nhưng suy đoán này cũng không đúng. Cửu Long, Thiên Triều, Ngao Liêu, tên các quốc gia lạ hoắc. Chẳng có liên hệ nào tới Đông Thắng Thần Châu." Tố Vương trầm tư suy nghĩ.

Hắn đồng thời cũng có nhiều hi vọng hơn về dãy kỹ năng thiên phú. Tử Anh rõ ràng không có quỷ thuật mặc da người, như vậy chỉ có thể là tới từ "thời trang". Kỹ năng thiên phú của ba người Phong, Kim, Huyết cũng có khả năng biến thành thứ gì đó thú vị cũng nên.

"Nhập Phách Trung Kỳ đã tương đương với Luyện Khí tứ, ngũ phẩm. Người ta tu luyện chục năm may ra đạt được thành tựu này. Chủ nhân, rốt cuộc ngươi là ai?" Tử Anh thổi hơi vào tai Tố Vương. Khả năng của hắn khiến nàng quá tò mò, còn mạnh hơn vị trưởng lão của Vân Sơn Động nàng đã gặp.

Tố Vương vươn tay ra sau mà bóp lấy mũi Tử Anh. Nàng ta rụt cổ, rít lên một tiếng bay bổng, da mặt đỏ lên.

"Quỷ vật mà mềm như vậy..." Tố Vương thầm kinh ngạc trong lòng. Ban đầu bảo hắn chơi bộ xương hắn còn có chút do dự. Hiện tại sờ lên thấy sướng, bao nhiêu nghi ngại bay sạch. Nàng ta lại còn là một con chim non bảo gì nghe nấy. Không hiếp thì ngu rồi.

"Chủ nhân, người làm cái gì..." Giọng Tử Anh nhỏ xíu, đầu núp vào lưng Tố Vương.

Hắn giả vờ lơ đãng, nói sang chuyển khác: "Luyện Khí, Nhập Phách. Những cảnh giới khác của Tiên và Quỷ là gì?"

"Ta chỉ biết hai đại cảnh giới đầu tiên. Với Tiên là Luyện Khí, Trúc Cơ. Với Quỷ là Nhập Phách, Luyện Hồn. Sau đó thì ta chịu."

Luyện Hồn Kỳ. Nếu Tố Vương nhớ không lầm, hắn còn một Khống Quỷ Thuật nữa, yêu cầu thấp nhất quỷ Luyện Hồn Kỳ.

Tiên đạo, quỷ đạo như thế. Còn võ đạo mà Tố Vương sáng chế thì nằm ở đâu. Hắn có chút tò mò tới đẳng cấp võ đạo so với tiên và quỷ. Tử Anh cũng chỉ là nghe người ta kể lại cảnh giới, không có sức mạnh thật sự nên Tố Vương cũng chẳng nhờ nàng ta đánh giá võ đạo.

Cả đoàn người nhanh chóng trở về Hoan Hỉ thành. Vừa vào trong cổng, Tử Anh đã thấy một nữ nhân trần truồng bị ba bốn nam nhân cưỡng hiếp. Nếu Tố Vương nhớ không lầm, nàng này hình như là sắc nữ hiện tại, toàn thành đều có quyền chơi nàng bất kì lúc nào.

Tử Anh hoảng hốt che lại đôi mắt, lắp bắp nói: "Bên kia... Bọn họ... Bọn họ vậy mà..."

"Họ đang luyện công đấy, không có gì lạ. Toàn thành đều đang tu luyện một nội công gọi là Tiểu Vô Tướng. Công này làm tình càng nhiều tiến triển càng nhanh." Tố Vương nói.

"Chủ nhân... Người sẽ không bắt ta luyện nó chứ?" Tử Anh lo lắng nói.

"Ngươi dù có da thịt nhưng không phải người thật. Không thể luyện công này."

Tử Anh thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng đã đi theo ta thì ngươi nhất định sẽ bị hiếp tập thể. Không tránh được."

Tử Anh dựng hết da gà và nũng nịu nói: "Chủ nhân... Người đừng để kẻ khác chơi ta. Ta chỉ là một bộ xương thôi, cọ vào đau lắm."

"Ta thấy ngươi rất mềm đó chứ. Cứ mặc bộ áo này mà bị chơi được rồi."

Đoàn người dừng lại trước Sắc Vận Lâu và xuống ngựa. Tử Anh ôm chặt cánh tay của Tố Vương, rối rít nói: "Chủ nhân, đừng mà. Ta sẽ hầu hạ người thật tốt. Đừng để những nam nhân khác lăng nhục ta..."

Vấn Phong đi ra chào đón cả bọn: "Đại ca, ngươi về rồi. Vị mỹ nhân nào đây?"

Tử Anh núp sau lưng Tố Vương, giả vờ thành một con nai vàng yếu đuối, đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn Vấn Phong. Nàng còn nhớ rõ gã ta, chân khí dày hơn trăm năm, thực lực rất đáng sợ. Thì ra gã và Vương là chung một nhóm.

"Dễ thương như thế? Ta sờ ngực chút coi." Lâm Vấn Phong sấn tới, tay đưa về cổ áo của Tử Anh.

Nàng rít lên một tiếng, một luồng sóng màu xanh lá cây lan rộng, đánh ngã tất cả mọi người xung quanh. Chỉ có Vương và Phong chẳng hề hấn gì.

"Ồ, dữ dằn như thế? Ta thích." Một luồng chân khí màu hồng toả ra từ cơ thể Vấn Phong, nó đàn áp làn sóng xanh lá và hoàn toàn đập nát quỷ lực của Tử Anh.

Nàng ta ngã lên nền đất, linh hồn có chút đau đớn. "Ngươi... Ngươi lại mạnh hơn!"

Vấn Phong nhanh như chớp đè lên Tử Anh, tay bóp lấy cổ nàng ta. Dục khí hồng nhạt chập chờn trên bàn tay.

"Ngoan ngoãn chút nào. Có như thế thì đại ca ta mới thích, huynh ấy rất ghét những con đĩ không nghe lời." Vấn Phong cười dâm nói.

Tử Anh long lanh đôi mắt, biểu cảm lại như muốn ăn tươi nuốt sống Vấn Phong. Nàng ta vừa tỏ ra yếu đuối, vừa trông rất kiên cường. Thật sự là đối nghịch nhau.

Tố Vương mỉm cười đứng bên quan sát. Tử Anh khiến hắn nhớ lại Huyết Nữ những ngày đầu. Chỉ là Huyết Nữ không có cái dáng vẻ ấm ức pha căm hờn đầy quyến rũ này. Thật sự là một biểu cảm trêu chọc đến dục vọng của nam nhân.

Thông qua Vấn Phong, Tố Vương cũng hiểu rõ sức mạnh của võ đạo thêm một chút. Nhập Phách Trung Kỳ tương đương Luyện Khí Ngũ Phẩm. Vấn Phong Vô Chủng viên mãn, hoàn toàn là treo Tử Anh lên đánh. Từ đây có thể suy ra đẳng cấp Vô Chủng sàn sàn với Nhập Phách và Luyện Khí. Còn về Luyện Chủng và Trúc Cơ, Luyện Hồn thì cần quan sát thêm.

"Được rồi, nghĩa đệ. Thả nàng ra đi. Ta mới thu nàng nên tính tình còn cương liệt. Chúng ta chậm rãi điều giáo là được." Tố Vương nói.

"Vâng, đại ca." Vấn Phong đứng lên, gã thừa dịp mà bóp lấy bên vú của Tử Anh. Có hơi nhỏ nha nhưng điều này không làm giảm sự quyến rũ của nàng.

Tử Anh giật bắn người khi bị lão Lâm sàm sỡ. Hai má nàng đỏ rực, tay che lấy ngực. "Dâm tặc!"

Vấn Phong cười lớn và nói: "Đại ca kiếm ở đâu một mỹ nhân hiếm có thế. Ngực hơi nhỏ nhưng rất kiều diễm. Vào Ngũ Đại Tiêu Âm cũng có khả năng đấy."

"Nàng chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi. Là ta đã chuyển hoá nàng trở thành một quỷ vật có cơ thể thật sự. Thực lực tầm Vô Chủng tứ, ngũ phẩm." Tố Vương điềm đạm trả lời.

Vấn Phong trợn trừng mắt, tay nắm bóp liên tục. Gã vừa mới dâm dê một con quỷ.

Tử Anh tưởng Phong thấy kinh tởm nên phát ra một tiếng cười khúc khích.

"Quỷ mà đẹp thế. Cho đệ chơi nàng ta thử đi." Vấn Phong phấn khích nói.

Khuôn mặt Tử Anh cứng đơ như tượng. Nàng đang lạc vào cái thế giới quỷ quái nào vậy. Làm sao lại có nam nhân đáng khinh đến thế.

"Được thôi. Lát nữa huynh đệ chúng ta đem nàng lên giường hiếp. Xem thử lỗ của quỷ so với lỗ của người thì như thế nào." Tố Vương cũng rất mong chờ, môi liếm nhẹ.

Tử Anh run rẩy toàn thân. Nàng mặc dù là quỷ nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo vì sợ hãi. Hai người, bọn họ không tính lần lượt hiếp nàng mà muốn nàng một lúc phục thị cả hai. Mặc dù là xương, Tử Anh làm sao chịu nổi.

"Nàng chạy rồi kìa." Vấn Phong nói. Tố Vương quay đầu lại nhìn. Tử Anh co cẳng mà chạy ra phía cổng thành, mông cong đủng đỉnh trông rất là quyến rũ.

Tố Vương hét lớn: "Nghĩa mẫu! Bắt đào phạm hộ ta!"

Vũ Kim lúc này đang tám chuyện với một số nữ nhân bên đường. Nàng nghe tiếng Tố Vương thì nhìn sang. Tử Anh vội vàng phóng đi, sắp chạm mặt Vũ Kim.

"Các quý phụ tránh đường cho ta." Vũ Kim sắn tay áo và bước ra, chặn ngay đường chạy của Tử Anh.

"Mau tránh ra!" Bàn tay của Tử Anh sáng lên một màu xanh quỷ quái.

Vũ Kim mở rộng bàn tay, một quả cầu xoáy màu hồng hình thành và chưởng về phía Tử Anh.

Bạch Cốt Tinh hét lên đau đớn. Lớp áo trắng bị xé mở, để lộ làn da trơn láng và các bộ vị nhạy cảm. Nhưng La Toàn Hoàn không dừng lại ở đó, da thị của Tử Anh đồng thời bị xoáy nát, cơ quan nội tạng cắt thành mảnh vụn. Một bộ xương lấp lánh rơi lên nền đất.

Vũ Kim che miệng hốt hoảng: "Lỡ ra tay mạnh quá rồi!"