Chương 3: Tam Sắc Thuật

Lồn rộng thênh thang, cọ xát dù vẫn có cảm giác nhưng thật sự khó làm Tố Vương lên đỉnh. Tính ra thì miệng của Vũ Kim đặc sắc hơn nhiều. Hắn nghe được tiếng của Vấn Phong liền cười ha hả, tay nắm đầu Vũ Kim, thân dưới vẫn không tách rời và kéo tới trước mặt Vấn Phong. Vũ Kim mê mẩn trong dục vọng, loạng choạng bước đi với dương vật của Tố Vương dính vào phía sau. Hai người đến ngay trước mặt con trai ả.

Tố Vương đẩy nhẹ, Vũ Kim chống hai tay lên cây trụ nhà, nơi mà Vấn Phong đang bị trói phía dưới. Tố Vương khoái chí, một tay nắm hông, một tay vỗ mông ả bốp bốp kêu vang, thân dưới thì vẫn nhịp nhàng ra vào.

Vấn Phong chứng kiến hết thảy, cổ họng cứng ngắc không thành lời, răng nghiến kèn kẹt, trán nổi gân xanh. Gã dù đã cảnh giác vẫn không ngờ đến mình đã mời một con cầm thú vào nhà. Trong mắt hắn, cặp vú to xệ của mẫu thân lung lay, đầu ti tím nhạt, háng văng nước toé loe, dính lên cả mặt hắn.

Vũ Kim chẳng biết trời đất gì cả, thấy thêm một gã đàn ông thì vươn cổ tới, bị dục vọng điều khiển mà hôn lấy con trai mình. Vấn Phong đã có lại một chút tỉnh táo nên giật hết cả mình, cơ thể vì bị trói chặt nên không thể tránh né. Gã chỉ cảm thấy bờ môi mềm mại của mẫu thân hung dữ mà mút lấy mút để môi mình. Còn chưa tỉnh hồn thì đầu lưỡi của Vũ Kim xông tới, đột phát hàm răng của gã mà chui vào bên trong loạn động. Dương vật của Vấn Phong dựng thẳng lên và phóng đại. Vì ban nãy quần áo đã xộc xệch, con cặc dễ dàng luồn lách qua lưng quần và bắn thẳng ra ngoài.

Tố Vương nắm tóc Vũ Kim, kéo ả ra khỏi mặt Vấn Phong và dúi xuống dương vật mới xuất hiện. Hắn nói: "Thổi kèn cho con trai của ngươi đi."

Vũ Kim không rõ là nghe lời hay là bị dục vọng điều khiển, ngoan ngoãn lè lưỡi liếm lấy cặc của con trai. Dương vật của Vấn Phong run rẩy, gã cảm thấy một sự sung sướng không thể tả được. Gã không phải là trai còn trinh, thanh lâu gã đi rất quen chân, còn mờ ám với một tiểu thư phú hộ. Nhưng sự đê mê quá khứ không thể so được với hiện tại. Gã biết đây là sai trái, là bất nhân, bất nghĩa. Nhưng gã thật sự rất xuống.

Vấn Phong là con cái nông hộ nhưng rất thông minh, gã dễ dàng đoán ra được bản thân đã bị tên lòng lang dạ thú kia hạ xuân dược. Mặc dù cảm giác sung sướng và thoả mãn hiện tại của gã là sai, nhưng mọi việc không phải từ gã mà nên. Cho nên trong đầu gã, mọi tội lỗi đều đổ cho Tố Vương.

Vấn Phong thân dưới sướng rên, khuôn mặt lại biểu cảm thù hận, đôi mắt trừng Tố Vương đang không ngừng vũ nhục mẹ mình. "Ta sẽ giết ngươi."

Tố Vương nhếch mép, không để ý và lên tiếng: "Mày sướng lắm phải không? Nhìn con cặc cương to vì nhìn thấy mẹ mình bị chịch là tao biết mày dâm rồi. Lưỡi của mẹ mày có sướng không?"

"Câm miệng!" Vấn Phong gào lên. "Ta sẽ phanh thây ngươi, đem ruột gan cho chó ăn!"

Tố Vương làm biểu cảm sợ hãi, thân đâm Vũ Kim mạnh hơn, ả rên lên ư ử. "Đừng vì tức giận mà bỏ lỡ giây phút thần tiên."

Tố Vương nắm đầu Vũ Kim, tay còn lại kéo mở miệng ả ra thật to và nhấn xuống dương vật của Vấn Phong. Con cặc của gã gân guốc, to và dài hơn nhiều Tố Vương. Vũ Kim ăn hết vào miệng bị nó chui xuống tận cổ. Vấn Phong vừa tức vừa sướng, cảm nhận cổ họng ấm áp của mẹ mình mà không kiềm chế được và xuất tinh. Tinh dịch của con trai chảy hết xuống cổ Vũ Kim.

Thuốc hình như đã tan bớt, kèm theo sự khó chịu vì dương vật to lớn đâm họng, Vũ Kim vậy mà lấy lại một chút ý thức. Nàng thấy mình vậy mà áp cả mặt vào háng của con trai, trong miệng có một cục thịt cứng ngắc đang co giật. Nhận ra sự việc đang diễn ra, nàng muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng Tố Vương đâu cho. Hắn cũng đã tới hạn, thân dưới đâm hết sức vào lồn Vũ Kim khiến nàng nấc lên một tiếng, tay thì giữ chặt đầu nàng để nàng không rút ra.

Vũ Kim bị sức đàn ông áp chế, trong cổ họng cảm nhận từng đợt tinh trùng ấm áp xông vào. Nàng ho sặc sụa nhưng vì bị dương vật lấn hết khoang miệng nên chỉ phát ra từng tiếng tắc nghẽn. Vũ Kim nhận ra tình hình thực tại, trong lòng xấu hổ và buồn bã tột cùng, nàng đã làm gì mà nhận phải oan nghiệt này. Nước mắt Kim tràn ra nhanh chóng, chấp nhận hai đợt tinh dịch thâm nhập cơ thể, một đi vào từ miệng, một vào âm đạo.

"Dục tính tăng thêm hai trăm!"

Tố Vương sảng khoái rút dương vật mình ra. Hai cặp đùi của Vũ Kim run rẩy, nàng ngã xuống đất, miệng cũng từ bỏ con cặc của nhi tử. Nàng nằm ngoài trên đất, đầu tóc rối bời, cơ thể vấy bẩn, khuôn mặt lem luốc đầy đau thương. Nàng nhìn Vấn Phong đầy tội lỗi, miệng hơi mở, bên trong có một chút dịch trắng tràn ra khoé miệng.

Ánh mắt Vũ Kim như nói rằng: "Hãy tha lỗi cho mẫu thân."

Vấn Phong đáp bằng một ánh nhìn đồng cảm: "Nhi tử không trách người."

Giây phút yên bình chỉ kéo dài vài giây. Tố Vương hung hăng nắm đầu Vũ Kim và kéo nàng đi. Thân hình trần truồng lê lết trên sàn, tinh trùng chảy ra từ lồn và kéo dài một đường trên sàn.

Vũ Kim nắm lấy tay Tố Vương nhưng không thể ngắn hắn, miệng la lên đau đớn. Vấn Phong như điên như khùng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tầng tầng lớp lớp trói buộc, tai gã như phun khói, ánh mắt như rực lửa.

"Tên cầm thú, mau thả mẫu thân ta ra!"

Tố Vương nhếch mép cười, không trả lời gã. Hắn kéo Vũ Kim tới giường. Nàng ta đã mệt nhử nên chẳng chống cự được mấy, dễ dàng bị Tố Vương trói lại trên giường, hai tay hai chân bị kéo căng và cột vào góc giường, cả cơ thể phơi bày, cái lồn nhiều lông còn ướt, tinh trùng màu trắng lấp ló.

Tố Vương vẫy tay, Sắc Đạo Thư hiện ra trước mắt. Vấn Phong và Vũ Kim thì chẳng thấy quyển sách, chỉ gặp hắn vung tay bậy bạ.

Quyển sắc màu đỏ hồng vốn không hề có chữ nào, ngoài ba chữ Sắc Đạo Thư trên bìa. Hiện tại thì bên trong đã hiện lên:

"Sắc Đạo Giả: Nguyễn Tố Vương

Dục tính: 668

Sắc Nô Phàm Thuật: Tiêu hao dục tính để nắm quyền khống chế cơ thể của một sinh linh.

Sắc Tâm Tiểu Thuật: Tiêu hao dục tính để thay đổi suy nghĩ của một sinh linh.

Sắc Đạo Thể Thuật: Tiêu hao dục tính để cường hoá Sắc Đạo Giả thể chất."

Nhìn thấy ba thuật mới mở của Sắc Đạo Thư, con cặc của Tố Vương lại ngóc đầu lên, chỉ nghĩ đến những cô gái mơn mởn mà hắn sẽ chén được trong tương lai nhờ những thuật này, thì lòng hắn nóng ran. Dục tính hắn thu thập hơi bị nhiều, chỉ một lần hân hoan mà đã hơn sáu trăm. Ba thuật này đã mở ra lần lượt khi hắn cán mốc một trăm, hai trăm và năm trăm. Có vẻ như càng về sau, để sắc thuật mới mở ra thì dục tính tích lũy phải càng nhiều. Ngoài những điều đó ra, hắn còn phát hiện một kinh hỉ ngoài ý muốn. Ban đầu Tố Vương nghĩ chỉ có bản thân dâm loàng thì dục tính mới tăng, ai ngờ đâu khi tên Vấn Phong tỉnh dậy thì tốc độ tăng dục tính mạnh hơn. Không chỉ vậy, lần đầu khẩu dâm phóng tinh vào cơ thể Vũ Kim chỉ thu được một trăm dục tính. Lần sau hắn và Vấn Phong cùng xuất thì con số này lên tận hai trăm. Như vậy suy ra, kẻ khác làm tình hắn cũng được hưởng.

Tố Vương nhìn Vấn Phong với một ánh mắt cảm kích, nói: "Huynh đệ tốt!"

Vũ Kim nghe vậy thì sững sờ nhìn con trai nàng, mắt đầy nước. Vấn Phong vội vàng phân trần: "Mẫu thân đừng tin tên cầm thú này!"

Tố Vương không để tâm đến hai mẹ con nữa, trong đầu dùng suy nghĩ để vận dụng Sắc Tâm Tiểu Thuật.

Giọng Sắc Đạo Thư vang lên: "Tác động Lâm Vấn Phong cần một trăm năm mươi dục tính. Tác động Triệu Vũ Kim cần năm mươi dục tính."

À, ra là người với người khác nhau. Vũ Kim rẻ hơn Vấn Phong hẳn là vì nàng ta yếu ớt hơn nhiều. Nếu là như vậy thì không thể một bước lên mấy, nô dịch những tồn tại như tiên thần yêu ma. Tố Vương cũng hiểu rõ hơn một chút về Sắc Đạo Thư. Sắc Đạo Thư quả thật chỉ là một quyển sách không hơn không kém. Nó chỉ có khả năng truyền lại trí thức và cách vận dụng sức mạnh mà không phải sức mạnh.

Tố Vương có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng ấm áp đang du tẩu trong cơ thể mình, chúng hoà vào mạch máu như là một chất dinh dưỡng. Nguồn năng lượng này hẳn là dục tính. Còn ba thuật kia khi xuất hiện trong sách thì hắn cũng hoàn toàn thấu hiểu trong đầu, có thể dễ dàng vận dụng. Còn cái giọng nói yêu cầu số lượng dục tính thì chỉ là Sắc Đạo Thư cụ thể hoá ra để Tố Vương dễ nắm bắt hơn.

Tố Vương loé lên một dâm ý trong đầu, hắn mỉm cười đầy ti tiện và nhìn về Vấn Phong. Vấn Phong bị nhìn rùng hết cả mình, mở miệng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Tố Vương tiêu 150 dục tính và sử dụng Sắc Tâm Tiểu Thuật lên Vấn Phong. Hắn chậm chạp bước cái thân trần truồng đến trước mặt gã và ngồi xổm xuống, tay mân mê cằm.

"Ta hỏi. Sao Lâm huynh đệ lại tức giận dữ vậy?"

"Ngươi còn hỏi? Ngươi hãm hiếp mẫu thân ta. Còn ép buộc ta và người làm ra chuyện thiên thương hại lý." Vấn Phong khàn giọng nói, nhổ nước bọt lên mặt Tố Vương.

Tố Vương vẫn bình bình đạm đạm, lau đi vết nhơ trên mặt và nói: "Nhưng ta với ngươi là huynh đệ tốt. Huynh đệ tốt chia sẻ mẫu thân để cho nhau hưởng thụ là chuyện đương nhiên."

Vấn Phong nháy mắt, ngờ vực hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên! Nếu ta có mẫu thân, ta chắc chắn cũng để ngươi chơi!"

Vấn Phong cười ha hả: "Ta quả thật không nhìn lầm ngươi! Nguyễn huynh là người tốt!"

Tố Vương bỗng nghiêm mặt lại: "Nhưng mà nhé, mẫu thân vốn là có trách nhiệm hầu hạ con trai. Mẫu thân ngươi từ trước đến giờ có hầu hạ ngươi không?"

Vũ Kim bị trói cứng ngắc trên giường ngay lập tức tái mặt, la lên: "Vô lý! Trên đời làm gì có lý đó. Vấn Phong còn đừng nghe hắn."

Nàng nhận ra Vấn Phong có chút khác thường nhưng không biết là vì sao. Tên dâm tặc kia cũng chẳng cho nó uống thuốc gì cả. Chẳng hiểu sao lại tự nhiên ngờ nghệch như thế. Nàng nhớ lại màn vung vẩy của Tố Vương thì bỗng nhận định: "Yêu thuật!"