Chương 3: Thái tử tỷ phu và cô em vợ (3)

Dung phu nhân rời khỏi phủ Thái tử rồi mà cả người vẫn còn mơ màng bối rối.

Sắc mặt bà tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, lòng bàn tay giống như vừa mới nhúng vào tuyết, cả người lạnh lẽo vô cùng.

Từ ma ma từ nhỏ đã hầu hạ Dung phu nhân, nhìn thấy chủ tử sau khi đi thăm Thái tử phi về thì cả người đều như người mất hồn thì lo lắng hỏi.

“Phu nhân, phu nhân...”

“Hả?” Dung phu nhân phục hồi lại tinh thần, nhưng đôi mắt đẹp vẫn hơi hoảng hốt: “Chuyện gì?”

“Nô tỳ vừa mới pha cho người một ấm trà gừng táo đỏ, phu nhân uống một chút cho thân thể ấm áp.”

“Ừ...” Dung phu nhân cúi đầu nhìn tách trà gừng đã được rót sẵn, hơi nóng không ngừng bốc lên, làm mờ hai mắt bà. Trà ấm tay nhưng lại không ấm được trái tim: “Đúng rồi, Yêu Yêu đâu?”

Yêu Yêu là nhũ danh của nhị cô nương Dung phủ, muội muội Dung Hỷ của Thái tử phi.

Yêu có nghĩa là cỏ cây tươi tốt mỹ lệ, Dung Hỷ từ khi sinh ra thì thân thể đã yếu ớt, hay bị bệnh, thế nên bà đã đặt cho nàng nhũ danh này, mong nàng có thể khỏe mạnh trưởng thành.

“Nhị cô nương vừa mới hỏi người đi đâu, sau đó Bạch cô nương tới tìm nàng đi chọn xiêm y rồi. Bây giờ... ra ngoài đã được khoảng một canh giờ, chắc cũng sắp trở về rồi.”

Bạch cô nương Bạch Nhàn là con gái út của Thái phó, nàng ta và Dung Hỷ tuổi tác ngang nhau, tính cách cũng hợp, tình cảm hai người thân thiết không khác gì chị em ruột.

“Hàm Nhụy!” Trong lúc Dung phu nhân và Từ ma ma đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói thiếu nữ yêu kiều: “Nương đã trở về rồi sao?”

“Bẩm nhị cô nương, phu nhân và Từ ma ma đang ở bên trong.”

“Ồ, thật thế sao?”

Người còn chưa thấy đâu thì đã nghe thấy tiếng.

Không bao lâu, một thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu vàng, mắt ngọc ngày ngài, xinh đẹp kiều diễm xuất hiện trước mặt Dung mẫu.

Đó là Dung Hỷ, con gái thứ hai của bà.

Nghĩ đến chuyện hôm nay Dung Hoan nói, Dung phu nhân đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

Hai cô con gái đều do bà rứt ruột đẻ ra, là báu vật cả đời của bà. So với con gái lớn từ nhỏ đã tự lập, con gái nhỏ của bà thân thể lại không được tốt, lại còn hai cười, thích làm nũng bên cạnh bà.

Nhưng những lời hôm nay Dung Hoan nói lại khiến trong lòng Dung phu nhân vô cùng áy náy.

Dung Hoan và Thái tử thành thân không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia tộc, thậm chí là của cả triều đình, Dung mẫu nhất định phải thận trọng.

Bà định chờ bãi triều xong thì sẽ nói cho chồng biết suy nghĩ của Dung Hoan, nhưng Dung phu nhân lại biết Dung Tương sẽ tám chín phần đồng ý thỉnh cầu của Dung Hoan.

Đây là quyết định tốt nhất đối với Dung phủ.

Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt biết cười của Dung Hỷ thì Dung phu nhân lại cảm thấy không nỡ. Cô con gái này được bà nuôi dưỡng chiều chuộng, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ, lại chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chăm sóc hoàng thái tôn được chứ? Phủ Thái tử chẳng khác gì một hồ nước sâu, làm sao có thể yên bình như Dung phủ được?

Bà cứ nghĩ là lại cảm thấy đau lòng vô cùng.

Dung Hy lúc này đang rất vui vẻ, ríu rít kể cho Dung phu nhân nghe hôm nay mình cùng Bạch Nhàn ra ngoài chơi đã gặp những chuyện thú vị gì. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mẫu thân thì lập tức ngừng chuyện, lo lắng hỏi han: “Nương? Nương?”

“...Ừ.” Dung phu nhân phục hồi tinh thần, khẽ xoa đầu con gái: “Làm sao vậy?”

“Cái gì mà con làm sao vậy? Con còn đang muốn hỏi nương làm sao nữa kìa?” Dung Hỷ nói: “Trong phủ xảy ra chuyện gì sao? Hay là nương cảm thấy không thoải mái? Nương thấy khó chịu ở đâu sao?”

Dung Hỷ dù sao cũng là đứa trẻ được Dung Tương và Dung phu nhân dạy dỗ, mặc dù ngây thơ nhưng cũng rất tỉ mỉ, biết quan tâm đến người khác.

Chỉ là tài văn chương không được bằng tỷ tỷ Dung Hoan mà thôi.

“Không... Không có gì.” Dung mẫu muốn nói lại thôi: “Yêu Yêu, con nói thật cho nương biết, trong lòng con đã có ý trung nhân chưa?”

“Hả?”

Dung Hỷ không ngờ mẫu thân sẽ hỏi vấn đề này, nàng nhất thời đỏ bừng mặt.

Thật là một cô bé đáng yêu...

“Nói cho nương biết người đó là ai.”

“Ai cơ? Không, con không có.” Dung Hỷ nắm tay Dung phu nhân, làm nũng nói: “Chẳng lẽ mẫu thân muốn gả con gái ra ngoài sao? Con gái muốn ở bên cha nương, báo hiếu hai người.”

Dung phu nhân nghe con gái nói thế thì rất vui vẻ.

Không uổng công bà và trượng phu yêu thương nàng như vậy.

Chỉ là...

“Yêu Yêu ngốc, nữ tử luôn phải xuất giá.” Bà nhẹ nhàng nói với nàng: “Năm nay Yêu Yêu con đã đến tuổi cập kê rồi, nương cũng nhận được rất nhiều bái thiếp của các phu nhân khác, muốn ngỏ lời xin cho con trai mình được thành thân với con.”

Dung phu nhân chậm rãi nói: “Yêu Yêu nhà chúng ta là một cô nương ai cũng yêu thích, làm gì có công tử nhà nào không thích con chứ?”

“Nương lại trêu con rồi!”

Lời khen này của Dung phu nhân khiến Dung Hỷ vừa ngượng ngùng vừa vui mừng.

Nàng chui vào trong lòng Dung phu nhân.

Dung phu nhân hay lễ Phật, trên người lúc nào cũng mang theo mùi đàn hương thoang thoảng, mỗi lần Dung Hỷ ngửi được mùi hương này trên người mẫu thân thì đều cảm thấy vô cùng an tâm.

“Yêu Yêu...” Giọng nói của Dung phu nhân lại vang lên: “Con cảm thấy Thái tử là người như thế nào?”