Chương 09: Bồ Tát đã định.

Chương 09: Bồ Tát đã định.

Diệu Âm sư thái hoảng loạn, bối rối vô tình lui ra phía sau tượng Quan m Bồ Tát, phía trước có lớp màn che, ở trước màn chính là đại sảnh của chính điện, nơi mà thiện nam tín nữ thắp hương và cầu nguyện.

Nhìn cái mông to đầy đặn, mập mạp của Diệu Âm sư thái run lên trong chiếc áo bào, Võ Tùng Quân tiến lại gần hơn.

– Tại sao họ lại ở đây?

Diệu Âm sư thái nhìn thấy một người đàn bà từ khe hở của bức màn, sau đó bà ta liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh người đàn bà kia, mặc dù người đàn ông đeo khẩu trang, nhưng ông ta không thể qua mắt được Diệu Âm sư thái và bà ta không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, lẩm bẩm ra thành tiếng.

– Ai đến đây ạ? - Võ Tùng Quân làm bộ tò mò mà hỏi, nhưng cơ thể lại tiến lên dán lên sau lưng của sư thái trung niên rồi.

Cùng lúc đó, người cậu ta từ phía sau áp vào mông của Diệu Âm sư thái, ni cô trung niên lập tức cảm giác được một thứ cứng rắn và nóng rực, cương cứng đang đỉnh lên mông của bà ta, nó đang thăm dò ở khe mông của bà. Dù đã cách qua lớp áo tu mỏng manh, nhưng bà ta vẫn có thể cảm giác thấy nó nóng rực như thế.

Hai chân và mông thịt mềm mại của bà ta bị chèn ép mạnh mẽ, làm bà cảm thụ rõ được sự tiến công xâm phạm của thiếu niên xa lạ kia. Vật kia thô to, cứng rắn, nóng như lửa đốt, ... Da thịt mềm mại của bà gần như cảm giác được hình dạng lạ đó.

Cơ thể mềm mại của Ni cô trung niên khẽ run rẩy, bà thở dốc một hơi, đáy lòng vừa vui vừa xấu hổ, tức giận cùng khó xử, vui là mình là bà cô lớn tuổi rồi mà còn có thể khiến cho nam giới đặc biệt lại là một chàng trai trẻ tuổi có hứng thú với mình, cho dù bà là ni cô cũng khó tránh khỏi sẽ có chút hư vinh, xấu hổ chính là thiếu niên này rất có thể là con trai của bạn thân Võ Ngọc Hằng của mình, hiện tại cậu ta lại hai lần ba lượt quấy rầy và một cách cố ý hoặc cũng có thể là vô tình, cho dù bà ta đã là một người đàn bà trung niên cũng khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Bà ta tức giận chính là thằng nhóc thối này tuổi còn trẻ mà không đàng hoàng rồi còn phong lưu trăng hoa, mới vừa rồi cậu ta còn thẳng thắn biểu đạt tình cảm với con gái của mình, mà đảo mắt một cái liền động tay động chân, mập mờ quấy rối ni cô trung niên, làm cho bà ta rất tức cũng rất xấu hổ.

Điều càng khó xử chính là thằng cặn bã này mới khoảng 20 tuổi, chắc tầm tuổi con gái bà ta, nếu thật sự là con trai cưng của bạn thân Võ Ngọc Hằng, thì nó còn nhỏ hơn một tuổi so con gái cục vàng của bà ta, thế mà nó cũng dám quấy rầy một người đã làm mẹ còn là ni cô đã sang tuổi trung niên như thế, hơn nữa còn trắng trợn như vậy, làm sao nó không biết xấu hổ vậy chứ?

Bà ta vừa vui vừa thẹn vừa tức giận vừa khó xử, thành ra thẹn quá hóa giận, Diệu Âm sư thái nhìn người đàn bà quỳ gối trước tượng Quan m Bồ Tát thắp hương cầu nguyện kia, trong lòng khẽ dao động, tay trái giữ chặt cánh tay thiếu niên rồi kéo một cái, tay phải ở sau lưng cậu ta lại thuận thế dùng sức đẩy, thấp giọng quát:

– Quan Âm ban con, duyên phận trời định!

Võ Tùng Quân vẫn đang say sưa với cơ thể đầy đặn nuột nà của ni cô trung niên, bất ngờ không kịp đề phòng, cậu ta mất cảnh giác, cũng không biết ni cô trung niên nhìn như yếu đuối, đoan trang mà lấy ở đâu ra sức còn ác thế, đã đẩy cậu ta một cái làm người cậu lảo đảo hướng ra ngoài, trước bức màn là khói hương lượn lờ, tiếng người ồn ào, sau đó, có một người đứng không vững, quỳ "rầm" một tiếng xuống trước mặt đôi ông bà.

****

Thật ra, người đàn ông và người đàn bà kia đã đến miếu Quan Âm từ sớm, không biết người đàn ông đó có sức khỏe không tốt, hay là sợ người ta nhận ra mình mà đeo khẩu trang kín mít chỉ để lộ ra cái trán cùng đôi mắt, ông ta nhìn trộm bốn phía, rồi cúi đầu buồn bực, tay phải người đàn bà kia cầm một cái hộp gấm, chắc hẳn là đến miếu Quan Âm này cầu con. Ở xa xa, họ đã nhìn thấy ba người phụ nữ là Huỳnh Kim Ngân cùng Lê Tuyết và Trần Hiểu Mẫn đi đến nên hai người bọn họ liền trốn ở phía sau cột.

– Đức Trọng, trên lưng anh sao ướt một mảng nhỏ này? Còn có mùi kỳ lạ nữa?

Người vợ phát hiện ra trên áo sơ mi trắng sau lưng chồng mình bị ướt một mảng nhỏ, nhưng nhìn thì không giống mồ hôi, và còn có mùi lạ nữa.

– Anh cũng không biết, không phải là mồ hôi ra ướt đẫm sao? - Người chồng không nghiêm túc, thuận miệng trả lời.

Người vợ cũng không rõ đó có phải là mồ hôi hay không, nhưng ngửi mùi thì đó quả thật không phải mùi mồ hôi, nhưng chuyện này cũng vặt vãnh nên hai người cũng không nói đến nữa.

Đợi đến khi ba người phụ nữ bái Bồ Tát xong đi theo dòng người ra ngoài, hai người bọn họ nhìn xung quanh không thấy có người quen, lúc này mới tự nhiên bước vào chính điện, thắp hương bái Phật, quỳ rạp trên bồ đoàn yên lặng cầu nguyện.

Người đến tuổi trung niên, tuổi già cảm thấy trống trải, khó tránh khỏi cô đơn tịch mịch, lo lắng, hơn nữa bản thân đang đứng ở vị trí cao, chịu áp lực như núi lớn đè, lừa ta gạt người, thủ đoạn, lời đồn nhảm nhí, đều có thể giết người, họ đã tìm bác sĩ nổi tiếng ở khắp nơi, nhưng việc trị liệu vẫn không có hiệu quả, vợ chồng hai người yêu thương nhau hai mươi năm nhưng vẫn phải bó tay về việc nối dõi tông đường, họ phiền muộn không thôi, người chồng thậm chí còn có suy nghĩ mượn giống, nhưng người vợ thân yêu lại không chấp nhận, vợ yêu của ông tin tưởng vào Phật giáo, nhưng người chồng lại là người không tin thần quỷ, tuy rằng đã nghe nói miếu Quan Âm ban con rất linh nghiệm từ sớm rồi, nhưng ông ta vẫn không cho tin vào nó, bất đắc dĩ lắm, lúc này người chồng mới không tình nguyện đi cùng vợ yêu đến miếu Quan Âm thắp hương để cầu nguyện, tin hay không tin thì tùy, linh hoặc không linh cũng mặc kệ tất, coi như là cố chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy, tạm an ủi bản thân thôi.

Người vợ yêu quý quỳ gối trên bồ đoàn, trong lòng thầm cầu nguyện, cầu xin Bồ Tát đại phát từ bi, ban cho một con trai hoặc con gái, không uổng công bà ấy mấy chục năm tín ngưỡng, thành tâm với Phật giáo, cũng chặt đứt suy nghĩ hoang đường của chồng mình là muốn mượn giống, với thân phận địa vị của hai người như thế, càng tự cho mình là người thanh cao, thoát khỏi phàm tục, làm sao có thể chấp nhận chuyện mượn giống, tục ngữ có câu giấy không gói được lửa, không có tường nào mà gió không lọt qua được, nhỡ truyền ra ngoài, thì bà ấy thật sự là không còn mặt mũi để gặp người ta nữa, không có cách nào để sống bình thường.

Huống chi, ngoại trừ chồng bà ra thì bà không dám tưởng tượng cảnh bị người đàn ông khác chạm vào người mình, chứ đừng nói chi cày cấy gieo hạt, kéo mây mưa xuống. Ở trong lòng bà ấy, chỉ có một mình chồng mình là người quang minh chính đại, chính nhân quân tử, tuy rằng mấy năm gần đây cuộc sống vợ chồng ngày càng lạnh nhạt, chất lượng cuộc sống càng ngày càng đi xuống, nhưng mà, bà có thể hiểu được vì chồng mình bên ngoài có công việc bề bộn, áp lực quá lớn, hơn nữa không thể sinh con, trong lòng sẽ buồn bực, khó tránh khỏi đối với bà có chút lạnh nhạt, có chút xa cách, thế nhưng, tình cảm vợ chồng, yêu thương vẫn còn, cho dù hôn nhân không suôn sẻ, bà cũng không oán không hối hận, không rời không bỏ, giữ thân như ngọc làm bạn với chồng đến lúc răng long đầu bạc.

"Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, thương xót cho con nhiều năm tín ngưỡng Phật giáo như vậy, cầu xin người đại phát từ bi, mở lòng ban cho vợ chồng chúng con con trai con gái để an ủi tuổi già!"

Người vợ yêu đã nước mắt lưng tròng, ở trong lòng lặng lẽ khẩn cầu.

Còn chưa dứt câu, hương, gió đã đập vào mặt, rồi kèm theo một tiếng "rầm", có một người giống như từ trên trời giáng xuống, quỳ gối trước vợ chồng bọn họ.

– A!

Mặc dù người chồng kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng dù sao ông cũng là người quen gặp người, nên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh kéo vợ yêu đứng dậy, hai mắt bên ngoài khẩu trang nhìn thiếu niên quỳ rạp trước mặt họ thì không khỏi thắc mắc rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

– A!

Người vợ ban đầu cũng kinh ngạc, sợ đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên, sau đó mới thấy rõ người đó là một thiếu niên, hơn nữa còn là một thiếu niên đẹp trai, giống như từ trên trời giáng xuống vậy, người vợ được người chồng kéo đứng dậy, nhìn chằm chằm thiếu niên đẹp trai cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy thiếu niên đó đeo ba lô, lông mày kiếm, mắt sáng như sao, mũi chim ưng và môi dày, đường nét khuôn mặt lộ ra rất nam tính, ngũ quan rất tinh xảo, hai mắt dưới mày kiếm long lanh và có thần, bí ẩn, sâu thẳm, cũng dịu dàng như biển, khiến người ta say mê.

Sống mũi chàng trai cao thẳng, khóe miệng khẽ nhếch lên, tuy rằng dáng người có chút cao gầy, nhưng lại lộ vẻ thần bí, cũng đáng yêu nữa, tóm lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái từ cái nhìn đầu tiên, khiến người ta nhất là phụ nữ nảy sinh ra hảo cảm.

Thiếu niên này chính là Võ Tùng Quân, cậu ta vẫn còn không hiểu sao mình lại bị Diệu Âm sư thái đẩy ra, cậu ta bất ngờ và không kịp đề phòng, nên đứng không vững, thế là cả người lảo đảo quỳ gối xuống trước mặt hai ông bà trung niên này, người đàn ông thì chỉ để lộ ra đôi mắt nhưng đôi lông mày rậm và hai mắt to đó lộ ra chính khí, chỉ có bấy nhiêu thôi.

Còn người đàn bà trung niên đang kinh ngạc, Võ Tùng Quân vừa nhìn thấy người đàn bà trung niên thì không khỏi mất hồn, giật nảy mình.