Chương 5: Thiếu nữ xinh đẹp và thiếu phụ xinh đẹp.

Ở trong viện, bức hình phong được chạm khắc trang sức bằng vàng, các bức chạm khắc chữ thư pháp cũng rất thanh nhã. Hai bộ bình phong, mỗi độ khắc bốn tranh bốn bình, thu thập được chữ viết tay của danh nhân nổi tiếng của các triều đại trước đây như Lưu Mễ Phất, Đổng Kỳ Xương, Lưu Dung và các thế hệ danh nhân khác,... Và tất cả bản khắc tay đều rất tinh xảo.

Hai năm nay từ mẹ nuôi Đặng Tú Nguyên tôi đã học hỏi được rất nhiều cách nhìn người ở Viêm Đô, Võ Tùng Quân ung dung đứng ở một bên ở trong đám người và thưởng thức cuộc sống trăm hình vạn dạng, tự nhiên phát hiện mấy nhân vật như hạc đứng giữa bầy gà, vì không giống người thường.

– Oa, chị dâu, hôm nay có rất nhiều người đến đây nha!

Tôi thấy rất nhiều người ra vào ở bãi đất trống trước cổng miếu, có đủ loại ô tô đỗ trong bãi xe, đi vào trong miếu, lại thấy một dòng người vô tận.

– Đúng vậy. Hiểu Mẫn, em đặt đồ lên bàn trước đi.

Một người phụ nữ đẹp đang nhìn Bồ Tát, quỳ trên bồ đoàn thành kính cầu bái, lại bảo người bên cạnh.

– Vâng, chị dâu.

Sau khi thiếu nữ trả lời, cô ấy đặt nến thơm và trái cây lên bàn phía trước, sau đó thắp hương và đưa cho chị dâu. Bộ váy màu trắng nhã nhặn kết hợp với đồ trang sức màu xanh lá cây, có vẻ vừa thuần khiết vừa trang trọng, dáng người linh động làm cho người ta cảm giác được một loại thoải mái hòa vào thiên nhiên. Ba ngàn sợi tóc xanh mảnh mai mà lại mềm mại, tuy chỉ được chải đơn giản một chút, nhưng qua sự giản dị lại toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Cô ấy có một đôi mắt nước sáng ngời mà trong suốt, vừa sâu thẳm vừa đen láy, ẩn chứa sự khôn ngoan khó tả. Cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, miệng anh đào chưa tô son nhưng vẫn đỏ động lòng người, những đường nét trên khuôn mặt dường như rất bình thường lại tạo nên vẻ đẹp của làng nước tĩnh lặng. Cùng với làn da trắng như ngọc, sáng như vầng trăng sáng trong nước tĩnh lặng, vẻ đẹp thuần khiết như pháo hoa rơi xuống trần gian. Sự dịu dàng của thiếu nữ đài các kết hợp với sự linh động của thiếu nữ lanh lợi, đẹp đến mức làm cho người ta không thể tìm thấy khuyết điểm nào.

Sau khi nhận hương, thiếu phụ xinh đẹp tiến lên tìm chỗ trống quỳ xuống, đem tâm sự cùng nguyện vọng trong lòng của mình ngầm nói với Bồ Tát.

Sau khi cắm hương vào lư hương, thiếu phụ xinh đẹp liền đi ra ngoài, đứng ở cửa, lẳng lặng đứng ở bên ngoài nhìn tượng Bồ Tát hiền lành ở trên điện, ngửi thấy mùi nến và hương nồng nàn trong không khí. Mỗi lần trở lại miếu, trong lòng cô ta tự nhiên sẽ cảm thấy bình thản, tĩnh lặng.

Tôi lại nhìn thấy thêm một người phụ nữ xinh đẹp quen mắt đang đi đến, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ quen quen này Võ Tùng Quân đã dựa vào trái tim "nóng bỏng" của mình để cảm nhận được sự đoan trang, quyến rũ của bà ta, cái này không phải là do quần áo và thần thái biểu hiện ra bên ngoài, mà là một loại cảm giác, một loại cảm giác từ trong nội tâm Võ Tùng Quân, nó rất vi diệu.

Thoạt nhìn thì người phụ nữ trông quen thuộc này có lẽ trạc tuổi với dì Bùi Ngọc, khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, nhưng bà ta không cao bằng dì Ngọc, cũng chỉ khoảng một mét sáu mà thôi, khẳng định không tính là người phụ nữ "cao", nhưng cũng không tính là thấp, đặc biệt là dáng người của bà ta, cân đối thướt tha xinh đẹp, uyển chuyển yểu điệu lại làm cho người ta cảm thấy bà ta đầy gợi cảm, loại phụ nữ này khi ghép đôi thì bà ta sẽ không để đàn ông bị áp lực về chiều cao, nhưng khuôn mặt của bà ta lại xinh đẹp động lòng người như vậy, đàn ông cưới được phụ nữ như này làm vợ sẽ là người rất hạnh phúc, tôi thấy tóc mây của người này búi ra phía sau, dáng vẻ có hơi lười biếng như tia nắng mỏng manh, như bài đồng dao nhẹ nhàng, tao nhã mà điềm đạm, tóc ở phía trước được vén ra sao tai, để lộ ra đôi má phấn như ngọc tựa son, khuôn mặt không tỳ vết đẹp đẽ, như ngọc, mượt mà nhu hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác bà không nói như mà cũng như cười rồi, đôi mắt ngân ngấn như nước trong veo, thật hút người. Khi bà ta nhìn chằm chằm vào bạn giống như hai đầm xanh sâu thẳm của mùa xuân đang phản chiếu bóng của bạn và hơi thở của mùa xuân bay ra làm cho lòng người thoải mái, sảng khoái như đứng trong gió mùa xuân.

- Chị Đoàn, chị cũng đến đây bái Bồ Tát sao! – Người phụ nữ đã có chồng xinh đẹp chào hỏi.

– Ồ, là Tuyết à! Hiểu Mẫn cũng đi cùng chị dâu đến bái Bồ Tát ha!

Người nọ cười ôn hòa nói,

– Hai chị dâu em chồng các người ở chung hòa thuận nhỉ, giống như chị em vậy.

Lê Tuyết mỉm cười gật đầu, nhìn vị Huỳnh Kim Ngân, người trước mắt này năm nay đã ba mươi sáu tuổi, ngực đẹp cao vút, eo ong nhẹ nhàng thướt tha, đường cong cơ thể duyên dáng, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, trắng trắng hồng hồng, thật có thể nói dáng người mà nhiều người ao ước! Bà ta mặc trang phục OL tối màu, lộ ra tất pha lê màu thịt bao bọc bắp chân trắng nõn mềm mại, càng tôn thêm vẻ đẹp tiềm ẩn của đôi chân tròn trịa trong váy của bà ta.

Những đường cong cơ thể lồi lõm, khẽ rung lên theo hơi thở, đôi chân làm cho người ta có cảm giác vừa đầy đặn, trắng nõn, lại cân đối, không chỉ làm nổi bật khí chất mê người của người phụ nữ, còn lộ ra sức hút cùng quyến rũ thành thục đầy đặn của người phụ nữ trưởng thành. Bà ta vừa là Cục trưởng viễn thông, lại là vợ của chủ tịch ngân hàng, là nhân vật có quyền lực ở thành phố Viêm Đô, đáng tiếc bà ta không thể sinh con, không biết là do chủ tịch Đoàn hay là chính bà, dựa theo quy tắc ngầm bao nuôi mang thai hộ, tám chín phần mười chắc là tật xấu của chủ tịch Đoàn.

"Chao ôi, chuyện của mình còn không quản được đây, nào có thời gian nhàn rỗi quan tâm nhà người khác?" Lê Tuyết than thở trong lòng, bản thân cô ta không phải cũng giống thế sao, chồng cô ta là Trần Dũng kinh doanh hộp đêm Đế Tước, lúc còn trẻ tuổi lăng nhăng ở chốn trăng hoa, có nhiều tật xấu, sau khi kết hôn được hai năm thì cô ta vẫn không có động tĩnh gì, cơ thể cô ta vẫn bình thường, nhưng cha mẹ chồng một mực khẳng định con trai quý hóa của mình không có tật xấu gì, làm cho cô ta không nói được lời nào, cũng may là em dâu Trần Hiểu Mẫn thông tình đạt lý, chị em ở chung hòa hợp, thường xuyên cùng nhau đến miếu Quan Âm thắp hương cầu nguyện và trò chuyện.

Huỳnh Kim Ngân biết Lê Tuyết trước mắt này có lai lịch sâu xa, năm nay mới hai mươi bốn tuổi, đã gia nhập công ty di động sáu năm. Từ một nhân viên tổng đài chăm sóc khách hàng hiện tại đã trở thành quản lý, tất nhiên là bởi vì hoàn cảnh gia đình cô ta, chồng cô ta Trần Dũng chỉ là một thanh niên cứng đầu lông bông, chỉ có vậy thôi, ngược lại, mẹ chồng cô ta là giám đốc bệnh viện tư nhân Khang Hoa, cha chồng của cô Trần Lập chính là Cục trưởng công an thành phố Viêm Đô, hơn nữa nghe nói cổ đông lớn phía sau bệnh viện tư nhân Khang Hoa là vợ của Thị trưởng, bà Cao, quan hệ như thế tất nhiên cho thấy thiếu phụ này không tầm thường.

Võ Tùng Quân tuy rằng không biết thân phận cụ thể của ba người phụ nữ này là gì, nhưng cũng không ngăn cản được việc cậu thưởng thức bữa ăn sắc đẹp.

Anh chỉ thấy một bộ tóc dài óng ả đen nhánh như bay lượn trên vai thiếu phụ xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, mịn màng, thanh tú, hai hàng lông mày cong nhẹ nhàng hướng ra, đôi mắt to sáng, long lanh như nước hồ trong veo, cái mũi nhỏ nhắn như ngọc phỉ thúy khắc trên gương mặt thanh tú, trắng nõn nà, cái miệng nho nhỏ hơi nhếch lên, hai mảnh môi hồng nhạt ướt át tản ra vẻ quyến rũ.

Bộ đồ màu vàng nhạt, có đường viền, cổ áo thấp hình chữ V và mái tóc dài buông xõa. Vòng eo ngọc ngà, trắng trẻo, toàn thân toát lên vẻ đẹp đặc biệt của nữ cường nhân.

Chiếc váy xếp ly màu vàng nhạt ngắn đến đầu gối, bên trong váy là một đôi tất pha lê màu da bọc lấy đôi chân trắng nõn, mịn màng. Đôi chân tròn trịa, đầy đặn, sáng bóng, bắp chân thon dài, rắn chắc, rất trắng, cho dù nhìn qua lớp tất chân màu da, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu dưới lớp da chân trắng ấy. Lại phối hợp với giày da đen để lộ ra chân trắng nõn, nó cho thấy một cảm giác tinh tế và tự nhiên.

Thiếu phụ xinh đẹp ăn mặc có chút khác biệt với người đàn bà nọ, đôi đỉnh núi xinh đẹp của thiếu phụ xinh đẹp không có vẻ đồ sộ, đầy đặn, mượt mà như đàn bà có chồng nọ (bà Ngân), nhưng độ cong kia vẫn đủ "vòng cung", duyên dáng mê người, cô ta mảnh mai duyên dáng làm cho người ta có cảm giác cao gầy thon thả, nhưng trên thực tế cô ta cũng không quá cao, cũng chỉ khoảng một mét sáu năm, nhưng đứng với đàn bà nọ ở một chỗ, "chiều cao" của cô ấy cũng hiện hơn.

Hai người phụ nữ, một người là quả đào mật chín, người còn lại là quả nho vừa chín tới, khiến Võ Tùng Quân âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.