Chương 2: Dâm mỹ thắng cảnh, quần tiên tụ hội (1)

Chính giữa miếu đường tọa lạc một bàn đá không lớn lắm, người tham dự cũng không quá đông. Các vị đại diện của các tông môn dựa theo cảnh giới cùng địa vị sắp xếp vị trí ngồi từ hướng bắc tới hướng nam mà giảm xuống.

Ngồi tại đầu bàn đá phía bắc là chí tôn trưởng môn của Hoàng Thiên Huyền Môn, một trong thất đại tiên đạo môn phái của Ly Hỏa đại thế giới, danh tự Tô Anh Trần. Nàng mặc một bộ đạo bào bằng lụa trắng, da thịt như son, tóc đen như mực, mày như trăng khuyết, ngọc cốt băng cơ, bề ngoài như là một nữ tử chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa có chút thanh xuân thiếu nữ lại có cả thành thục nữ tính, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Tô Anh Trần lẳng lặng mà ngồi tại bàn, khí lực thâm trầm, người thường không cách nào nhìn ra được là một vị đứng trên đỉnh Tiên Giới. Nàng lãnh đạo Hoàng Thiên Huyền Môn đã có trăm ngàn năm, cảnh giới cao thâm vô cùng. Có lẽ tại tiên linh phương diện nàng không so được với những lão giả thượng cổ trong tông môn, nhưng nàng thuở nhỏ có thiên phú dị bẩm, lại kỳ ngộ vô số, thu được không biết bao nhiêu trân quý pháp bảo, sớm liền siêu việt những tu tiên giả khác, bởi vậy được đề bạt lên vị trí Hoàng Thiên Huyền Môn chưởng môn chí tôn. Cũng nhờ nàng nhiều năm tỉ mỉ chỉ huy chiến sự mà Ly Hỏa đại thế giới đứng đầu vô thượng đại phái, cầm chân Ma Môn vạn năm. Vô luận là tại phương diện cảnh giới hay tư lịch, nàng đều vượt xa những người khác đang ngồi tại bàn đá này.

Cảnh giới của Tô Anh Trần cũng đã đạt đến Hồng Thánh Cảnh đại thành, cách viên mãn chỉ thiếu một chút, mà nàng đã sớm đột phá bình cảnh, tu thành viên mãn cũng bất quá là ở trong tầm tay, cảnh giới tu luyện này xem trong toàn bộ Ly Hỏa đại thế giới cũng là phượng mao lân giác. Ngoại trừ một vài ẩn sĩ bế quan trong môn phái nhiều năm, đạt đến cấp độ Hoàng Giả, cơ hồ không có người nào có thể làm gì được nàng. Có thể nói nàng chính là nhân vật chủ chốt chân chính của Ly Hỏa đại thế giới. Mà Tô Anh Trần cũng là người đề xuất quần tiên hội nghị lần này, cho nên ghế chủ tọa trừ nàng ra không còn có thể là ai khác.

Tô Anh Trần thân thể mơn mởn, cho dù bị Hoàng Thiên đạo bào màu trắng che đậy, đôi cự nhũ mê người vẫn đưa nàng cái này đạo bào chống đỡ phình lên, nhìn tựa như lúc nào cũng có khả năng bật ra ngoài, mà phía dưới bộ ngực này là vòng eo được đạo bào bao thoa tinh tế, hai mông vểnh cao, toàn thân tỏa ra hương thơm khiến lòng người ngứa ngáy. Cứ việc nàng trải qua trăm ngàn năm tu luyện, nhưng dáng người quyến rũ vẫn là trước sau như một khiến vô số nam nhân tu đạo giả tâm động không thôi. Nếu không phải kiêng kị địa vị Hoàng Thiên Huyền Môn chưởng môn cùng thực lực hủy thiên diệt địa, nói không chừng nàng đã có vô số lần bị cao thủ bắt đi, mang về động phủ của mình cưỡng ép song tu một phen.

Tô Anh Trần trên mặt điềm đạm bình tĩnh, đôi mắt đẹp nheo lại, lẳng lặng đánh giá đám người bên bàn, nhìn không ra mảy may biểu cảm. Cứ việc người đang ngồi đây đều là thực lực cường đại, nhưng chỉ cần có nàng ở trong miếu đường, một thân Hồng Thánh Cảnh tu vi mang đến uy áp vô hình tràn ngập toàn bộ không gian, khiến cho bọn họ không thể không thừa nhận loại này cường đại uy áp, vì thế nàng có chút thỏa mãn nhìn xuống những người khác, khóe miệng lộ ra nụ cười ngạo mạn khó thấy, hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng.

Tất nhiên, thoải mái là như thế, nhưng ở nhưng trong lòng của Tô Anh Trần cũng mơ hồ có một cỗ bất an. Thế cục tại Ly Hỏa đại thế giới đối với tiên đạo danh môn chính phái hiện giờ phải nói là cực kì bất lợi, số nhân sĩ rơi vào ma đạo đã vượt xa nàng dự đoán, mà dâm ma chi khí của Ma Môn đã lan tràn nghiêm trọng đến toàn bộ đại thế giới. Nếu không có pháp trận thủ hộ, cỗ dâm ma chi khí này thậm chí còn có thể thẩm thấu vào các đại môn phái bên trong sơn môn, cái này khiến nàng không thể không cảnh giác. Ngay tại xung quanh tòa miếu này, nàng cũng tự mình bố trí một pháp trận cường đại chuyên phòng ngự dâm ma chi khí.

Ngồi bên trái Tô Anh Trần là một nữ tử trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, mái tóc bạch kim cùng đôi mắt trắng bạc nổi bật trong số những người tham dự, lại thêm đạo bào đen nhánh trên người khiến cho sắc bạc càng thêm nổi bật hơn. Nàng cũng đến từ một trong thất đại tiên đạo tông môn, chính là Thái Minh Huyền Môn thánh nữ, Lệnh Như Yên.

Thái Minh Huyền Môn tại thất đại tiên đạo tông môn là một môn phái dựa vào tông giáo mà tiến hành quản lý, cả môn phái trên dưới đều tin phụng một loại tên là Thái Minh Giáo, dạy chí thiện, thừa hành lấy kính dâng lý lẽ niệm, hàng yêu trừ ma, không chỉ tận sức giữ gìn Tiên Giới an bình, đồng thời còn bảo hộ phàm trần bình dân bách tính, hoàn mỹ thực hiện nghĩa vụ cùng chức trách của tiên đạo, cho nên luôn được nhân sĩ từng cái đại thế giới tôn sùng cùng khen ngợi. Đồng thời trong giáo nghĩa Thái Minh Giáo còn đề xướng lấy một loại tịnh thân kiềm chế tình cảm tín niệm, cho rằng chỉ có cứ như vậy mới có thể bảo trì tiên nguyên tinh khiết, có thể bước vào tu tiên đại đạo.

Lãnh đạo Thái Minh Huyền Môn thân là chưởng môn chí tôn đồng thời cũng là giáo chủ Thái Minh Giáo, mà Lệnh Như Yên chính là Thánh nữ đời thứ hai trăm sáu mươi tám do Thái Minh Giáo đề cử, làm người đại diện giáo chủ cùng thủ tịch chân truyền đệ tử mà hoạt động. Là một chân truyền đệ tử, tu vi của nàng hiển nhiên không thể cùng thân là chưởng môn chí tôn Tô Anh Trần so sánh, mới chỉ đạt tới Huyền Thánh Cảnh tiểu thành, cứ việc tu vi này trong số những người ngồi tại miếu đường không thể xem là đặc biệt xuất sắc, nhưng ở ngoại giới vẫn là cường giả đỉnh cấp, cao thủ nhất lưu.

Mặc dù Lệnh Như Yên thân ở nơi đây tham gia hội nghị, nhưng bây giờ tình cảnh tông môn của nàng đang là hết sức khẩn cấp. Lần gần nhất Ly Hỏa đại thế giới bị Ma Môn điên cuồng tiến công, các thánh đường của Thái Minh Giáo tại Ly Hỏa đại thế giới đều chịu tổn hại mang tính đả kích, đồng thời tại những thánh đường này, vô số thần sứ cùng tín đồ đều hứng chịu dâm ma chi khí, nam nhân nếu không phải bị tha hóa thì cũng là bị đồ sát không còn một người, còn nữ nhân chiếm phần đông số này thì đều bị Ma Môn đại quân bắt đi cưỡng chế song tu, hết thảy trở thành doanh kỹ của Ma Môn đại quân, thanh âm nam nữ giao cấu không ngừng tại Ma Môn đại quân doanh trướng vang vọng.

Những chuyện hung hiểm này đều khiến cho địa vị ở Ly Hỏa đại thế giới của Thái Minh Huyền Môn rớt xuống ngàn trượng, tế bái sinh ra tiên lực cũng là càng lúc càng thưa thớt. Bởi vì tiên lực thiếu thốn, pháp trận Thái Minh Huyền Môn dùng để phòng ngự sơn môn tựa hồ cũng có dấu hiệu buông lỏng, cứ như vậy liền sẽ cực dễ dàng lọt vào Ma Môn đại quân vây công. Tại tình huống khẩn cấp này, Lệnh Như Yên không thể không đến tham gia quần tiên đại hội, hi vọng có thể dựa vào tài ăn nói của mình vì Thái Minh Huyền Môn cầu được một chi viện quân.

Mà đang đuổi tới đây trước đó, Lệnh Như Yên nửa đường đã bị ma đạo ám toán đánh lén, trong chiến đấu bị những ma đồ hèn hạ kia cố ý phát tán ra dâm ma chi khí ăn mòn, tiên nguyên vấy bẩn nghiêm trọng, mặc dù còn chưa đến mức lập tức đọa thành ma đồ, nhưng cũng dẫn đến thân thể của nàng phát sinh biến hóa dâm mỹ vô cùng. Nguyên bản nhũ phòng có phần hơi nhỏ, bị dâm ma chi khí nhập vào đã cấp tốc bành trướng, so trước đó phải lớn hơn gấp mấy lần, thậm chí so với ngực của Tô Anh Trần còn muốn càng lớn hơn hơn một chút. Điều này cũng làm cho kiện đạo bào đen tuyền mỏng manh mang theo thánh khiết chi khí trên người nàng không cách nào che đậy cặp vú đầy đặn, không thể không lộ ra từng mảng lớn da thịt mịn màng trắng nõn. Cặp mông dưới hạ thân cũng đồng dạng bành trướng thành bộ dạng sung mãn, nhìn mười phần dâm mỹ, khiến người nhìn vào nhịn không được muốn hung hăng nắn bóp.

Lệnh Như Yên bị dâm ma chi khí xâm thực, khiến cho nàng rơi vào một trạng thái nứng tình, như là ăn phải xuân dược cực kì mạnh. Nàng vì thoát khỏi trạng thái này mà đã phục dụng vô số tiên đan dược liệu, nhưng dâm ma chi khí là bổn nguyên của ma đạo, thâm căn khó giải, bây giờ trong lòng nàng cỗ dục vọng giao hợp mãnh liệt chỉ có thể bị nàng dùng ý chí lực cường đại thật vất vả mới áp chế xuống được. Mặc dù dục vọng trong tâm đã đè lại, nhưng khao khát thân thể căn bản không có khả năng ngăn chặn, mà cỗ dâm ma chi khí bây giờ đang ở trong kinh mạch toàn thân của nàng không ngừng hoành hành, khiến cho nàng nứng không chịu nổi. Trên đỉnh hai bầu cự nhũ căng mọng, cặp núm vú cứng ngắc nương phía trên quầng vú hồng nhuận không ngừng nhô cao ép vào lớp đạo bào, cảm giác liền giống như là bị nam nhân dùng hai ngón tay hung hăng bóp lấy, không ngừng chà đạp, mỗi giây mỗi phút đều khiến nàng kích thích muốn rên rỉ. Đạo bào mỏng manh không có khả năng che loại cảnh tượng dâm đãng này, hình dạng hai đầu vú hoàn toàn lộ ra, thỉnh thoảng hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người, để trên mặt nàng bởi vì xấu hổ cùng kích thích mà hiện ra từng đợt ửng hồng. Dưới hạ thân của nàng, giữa hai cặp đùi trắng nõn đang ép chặt vào nhau để kiềm chế cơn nứng cũng không ngừng rỉ ra chất lỏng mang theo mùi hương dâm đãng, khiến cho vạt đạo bào phía dưới đều đã là một mảnh ẩm ướt, thậm chí còn có mấy giọt nhỏ xuống sàn nhà.

Ngay tại Lệnh Như Yên bên cạnh, ngồi ngay thẳng một nữ kiếm khách mặc đạo bào màu vàng đất, trên lưng đeo một thanh trường kiếm. Người này cũng đến từ một trong tiên đạo thất môn Ly Hỏa đại thế giới, là điện chủ Nham Thần Điện đồng thời cũng thân là chấp pháp đại trưởng lão của Diệt Sinh Kiếm Phái, Thu Mặc Ly. Nàng một đầu tóc vàng tết thành bím tóc dài sau đầu, trên trán đội kim quan chế tác tinh xảo, cặp mắt nâu mang theo kiếm ý sắc bén mười phần uy hiếp.

Làm người tu đạo, tuổi tác của nàng không thể nghi ngờ cũng là vô cùng lớn, nhưng bề ngoài nhìn nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, chính là một mỹ phụ xinh đẹp hừng hực khí khái anh hùng mà thôi. So với Thái Minh Huyền Môn thánh nữ Lệnh Như Yên, dung nhan của nàng muốn càng thêm thành thục một chút, bất quá thân hình của nàng so với Lệnh Như Yên sau khi dâm hóa lại kém hơn một chút, nhưng vẫn là mười phần quyến rũ. Mặc dù nàng tu đạo lấy kiếm nghệ làm chủ, nhưng vóc người nhìn căn bản không giống như người bình thường tập kiếm. Đạo bào màu vàng trên người bó sát toàn thân để tiện cử động, phần ngực so với Lệnh Như Yên còn bị căng ra dữ dội hơn, đôi này cự nhũ trắng nõn căn bản nhìn không ra có chút nào trĩu xuống, mà là ngạo nghễ hướng không trung đứng thẳng, thậm chí so với Lệnh Như Yên còn càng thêm cao hơn một chút, dẫn đến không thể không đập vào mắt người nhìn. Tại phía dưới bộ ngực nhô cao, đạo bào được hai dải đai lưng chặt chẽ quấn quanh, vây thắt ở cùng một chỗ, lộ ra eo của nàng mười phần tinh tế, mà xuống chút nữa, cặp mông mịn màng to mọng bị nàng tự thân trọng lượng đặt ngồi xuống ghế, ép sang hai bên, thoạt nhìn là mười phần thích hợp sinh dục, để vô số nam nhân mơ màng hết bài này đến bài khác, đều ngóng nhìn có thể đem tiên căn của mình tùy ý đụng chạm lấy cặp mông đẹp to mọng cực kỳ mê người này. Lại thêm bộ dạng lạnh lùng cao cao tại thượng của nàng, khiến bọn hắn không thể ngừng tưởng tượng cảnh đem nàng chà đạp, không ngừng dập vào từ phía sau, đem tiên trủng đặc sệt đều bắn vào tiên huyệt trắng múp, khiến cho nàng phải rên rỉ cầu xin.

Nhưng mà, Thu Mặc Ly rất rõ ràng là một nữ nhân trang nghiêm túc mục, khả năng này là nàng ở bên trong môn phái trường kỳ làm chấp pháp đại trưởng lão mà dẫn đến, tạo nên uy áp kinh người, cho nên những nam nhân kia cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, trước mặt vẫn là mười phần cung kính ngưỡng mộ, ngay cả dương căn cũng không dám ngóc đầu lên một li. Nàng đối nhân xử thế cương trực công chính, có thù tất báo, đối với ma đạo cũng vì ghét ác như thù mà căm hận. Thu Mặc Ly bình thường cũng là kiệm lời ít nói, nhưng khi cần nàng ngẫu nhiên sẽ không ngại đánh gãy lời người khác, phát biểu ra một chút độc đáo kiến giải, khiến cho người xung quanh một mảnh phụ họa.

Đồng thời, nàng tại kiếm đạo cũng là truy cầu vĩnh vô chỉ cảnh, vì thế nàng hoàn toàn là ở vào một loại trường kỳ cấm dục trạng thái, hơn mấy trăm năm đều là vứt bỏ mình tất cả tạp niệm, toàn tâm toàn ý vì cực hạn võ đạo mà không ngừng tu luyện, chưa từng động chạm một chút vào tình dục. Bất quá dù cho Thu Mặc Ly hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, phục dụng nhiều trân quý đan dược, nhưng từ cảnh giới tăng tiến mà nói nàng vẫn là so Tô Anh Trần muốn thấp hơn không ít, khả năng này chính là khác biệt về thiên phú và ngộ tính giữa hai người. Nàng hiện tại ở vào Huyền Thánh Cảnh đại viên mãn, thực lực này mặc dù tại ngoại giới cũng đủ để khinh thường quần hùng, nhưng nàng đối với chuyện này vẫn là rất không vừa lòng. Nàng tại cảnh giới này đã dừng lại hơn trăm năm, một mực không có dấu hiệu đột phá, không biết khi nào mới có thể đột phá bình cảnh, một chân bước vào Hồng Thánh Cảnh, cho nên nàng đối với bộ dạng cao cao tại thượng của Tô Anh Trần có chút không vừa mắt.

Tại Thu Mặc Ly đối diện là một nữ nhân tóc xanh xã dài, mang một thân thiên thanh sa y, chính là nữ nhi của chưởng môn chí tôn Vạn Nhạc Huyền Môn, cũng là một trong tiên đạo thất môn Ly Hỏa đại thế giới, Liễu Nguyệt Lan. Nàng làm hòn ngọc quý của chưởng môn chí tôn, từ nhỏ đã là sống an nhàn sung sướng, tâm cao khí ngạo. Dung mạo của nàng duy trì bộ dạng thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt ngây thơ thanh tú, làm người rung động thương yêu, đôi mắt xanh biếc bên trong lại bao hàm lấy một tia mị ý, để bộ này thiếu nữ tư thái lộ ra càng thêm thành thục quyến rũ một chút.

Mà thân hình của nàng so với vừa rồi ba người cũng là không kém cỏi chút nào, một đôi tuyết trắng mỹ nhũ tuy nói không bằng Lệnh Như Yên và Thu Mặc Ly khổng lồ như vậy, nhưng cũng coi như được là không nhỏ, đồng thời tại một thân sa y lộ ra một mảng trắng nõn động lòng người. Nàng vòng eo mảnh khảnh cũng đang tư thế ngồi không ngừng biến hóa bên trong mà uốn éo, lộ ra hết sức vũ mị, mà kia cặp mông nhô cao đầy đặn càng làm cho các nam nhân trong môn phái tâm hướng hướng về, chịu đựng không nổi suy nghĩ nhìn nhiều vài lần, tưởng tượng thấy cặp mông to mọng này nếu bị dương căn dập vào, nương theo lấy từng tiếng rên rỉ cao vút dưới hông nam nhân không ngừng giãy dụa là cỡ nào dâm mỹ hình tượng. Một vị đại tiểu thư thực lực siêu quần, địa vị tôn quý lại có dung mạo dâm mỹ như thế, để vô số nam đệ tử Vạn Nhạc Huyền Môn cũng vì đó khuynh đảo, tranh nhau chen lấn hướng nàng hiến lấy ân cần, hi vọng có thể một ngày kia cùng nàng âu yếm, ngày đêm song tu.

Nhưng ở giờ phút này, Liễu Nguyệt Lan hiện tại một chút cũng không thể yên lòng nghe đám người bên trong miếu đường phát biểu, dáng vẻ đứng ngồi không yên căn bản là không cách nào che giấu, sớm đã là lửa hận công tâm. Bởi vì ngay tại trước đây không lâu, nàng nhận được một tờ khiêu khích truyền thư do Ma Môn đại quân phát tới, trong đóviết phụ thân của nàng - Vạn Nhạc Huyền Môn chưởng môn chí tôn Liễu Bạch Địch - giữa lúc suất lĩnh môn chúng đệ tử ra ngoài trừ ma đã rơi vào mai phục, thân trúng cạm bẫy, cơ hồ là toàn quân bị diệt, mà phụ thân hiện tại cũng trọng thương, bị chúng ma đầu trấn áp. Trong lúc nhất thời Vạn Nhạc Huyền Môn thực lực bạo tổn, đường đường là chưởng môn chí tôn một phái chẳng lẽ liền ở đây vẫn lạc? Mà chúng ma đầu trong tín thư còn hảo hảo một phen chế giễu mỉa mai nàng bằng ngôn từ dâm đang ti tiện, khiến cho đại tiểu thư lòng dạ cao ngạo tức giận đến sắc mặt tím tái, cơ hồ muốn thổ huyết. Nàng nhịn không được loại này to lớn vũ nhục, hận không thể lập tức thẳng hướng Ma Môn, đoạt lại phụ thân!

Nhưng Liễu Nguyệt Lan biết rõ tu vi của mình chỉ vỏn vẹn Huyền Thánh Cảnh đại thành, thế đơn lực bạc, một mình cùng Ma Môn đại quân đối kháng quả thực là người si nói mộng, làm như vậy khác nào đem bánh bao thịt đi đánh chó, chắc chắn chỉ có thể khiến nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, trở thành đồ chơi cho Ma Môn chà đạp cưỡng hiếp. Cho nên nàng không trở về sơn môn, liền đi tới nơi này tham gia quần tiên đại hội, hi vọng có thể cùng nhiều cao thủ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau thẳng hướng Ma Môn. Bây giờ nàng chỉ có thể nghĩ tới phụ thân của mình, thề nhất định phải từ Ma Môn đại quân trong tay cứu trở về, khôi phục Vạn Nhạc Huyền Môn uy nghiêm, vì chúng đệ tử đã hi sinh báo thù rửa hận.