Chương 7: Chớp mắt đánh bại Thu Mặc Ly

Tiếng kèn lệnh xuyên qua khỏi kết giới tiên sơn, kéo trăm vạn ma chủng tiến vào, hiển nhiên đã đánh động tới Tô Anh Trần. Pháp trận mở ra, thanh âm bén nhọn trong nháy mắt vang vọng vào trong miếu đường, khiến toàn bộ các nữ cường giả giật nảy mình. Bảy người các nàng đều đã cùng ma đạo giao chiến qua không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên minh bạch âm thanh này là gì, chính là tín hiệu của Ma Môn đại quân đồng loạt tiến binh a!

Địch tập!

Tô Anh Trần, Thu Mặc Ly, Lôi Vân Tú, ba người trong đầu sinh ra ý niệm đầu tiên chính là như thế. Các nàng chưa chịu quá nhiều dâm ma chi khí ảnh hưởng, đầu óc còn tính là thanh tỉnh. Mà ba nàng giờ phút này mới kinh hãi nhận ra bốn người kia hiện tại lại đang ở trong trạng thái phát tình mê man, căn bản còn chưa kịp thoát ra.

Tô Anh Trần nghiến răng, vạn vạn không nghĩ tới, mình thật vất vả mới sắp xếp được cuộc họp nghị này vậy mà cũng bại lộ nhanh như thế. Nàng làm sao biết được nội bộ tiên đạo môn phái sớm đã bị cài nội ứng, người ý chí không kiên định cũng bị ma đạo từng cái thu mua. Nàng là cao thủ tu vi cảnh giới trên trời, mắt không thèm nhìn xuống, căn bản có bao giờ chú ý đến hạng sâu kiến như gã ma đạo gian tế kia?

Mà bây giờ việc cấp bách là mau chóng đem bốn nữ đồng đạo vẫn còn đang trong cơn phát tình này chạy trốn. Nàng lập tức cùng Thu Mặc Ly và Lôi Vân Tú không ngừng vận chuyển chân khí truyền vào nội thể bốn người, hi vọng có thể mau chóng để các nàng thanh tỉnh lại. Nhưng ngay lúc này, vách tường của tòa miếu hoang bỗng nhiên bị một đạo hắc quang đánh phá, nổ tung thành gạch vụn!

Tô Anh Trần cùng mấy nữ cường giả lúc này mới phát hiện ra tình cảnh bên ngoài, đông đảo đệ tử môn phái của mình vậy mà đều đang cùng Ma Môn làm tình dâm loạn, vô cùng hạ lưu nhục nhã. Các nàng đều tức giận đến đến toàn thân phát run, kém chút thổ huyết, làm sao tưởng tượng được bên ngoài miếu thờ lại phát sinh sự tình quỷ dị hoang đường như vậy.

Trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn, các nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không biết bao nhiêu trận pháp truyền tống. Từ pháp trận bên trong bước ra mấy thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, có nam có nữ, hỗn thân bốc lên khói đen, diện mục hoặc là mang theo mỉa mai chế giễu, hoặc là dữ tợn vô cùng. Bọn chúng đem từng đạo ánh mắt sắc bén phóng tới, nhìn các nữ tu tiên giả như nhìn thấy con mồi.

Mấy người này nhìn không chỉ đơn thuần là nhân vật cao tầng trong ma đạo, mà chính là cấp bậc Đại Quân, tương đương với quân đoàn trưởng! Bọn chúng tại toàn bộ Tiên Giới cũng là tội ác chồng chất, gây thù như biển. Tô Anh Trần tái mặt nhìn nhóm ma đồ Đại Quân, trong đầu điên cuồng diễn toán so sánh thực lực của hai bên. Hiện tại không chỉ đệ tử của các nàng bị dâm ma chi khí điều khiển, không có chút sức chiến đấu, mà chính các nàng cũng đã bị bao vây.

Tính sai a! Nàng không nghĩ tới Ma Môn vậy mà tính toán sâu như thế, muốn đem các nàng toàn diện một mẻ hốt gọn.

Mấy vị ma đạo Đại Quân này đối với Tô Anh Trần hiển nhiên là không thể quen thuộc hơn nữa. Từ trái sang phải, theo thứ tự là Ảnh Tà Ma Quân Ngao Thái Lực và Lôi Ách Ma Quân Chung Vô Tuyệt của Đọa Đán Ma Tông, Hoa Liễu Ma Quân Âm Thủy Lam và Huyễn Tâm Ma Quân Bạch Tử Huyễn của Hắc Hiểu Ma Tông, cuối cùng là Thao Thiết Ma Quân Kỷ Thiết Song của Linh Lục Ma Tông.

Năm vị Đại Ma Quân mặc dù chiếm ưu thế, nhưng chúng cũng biết thực lực Tô Anh Trần không thể coi thường, bên cạnh còn có Thu Mặc Ly và Lôi Vân Tú, nếu để các nàng rơi vào thế hổ dữ cùng đường thì chỉ sợ phe chúng cũng phải có ít nhất một người bỏ mạng. Không ai muốn đem mạng ra cược vào giờ phút này a! Cho nên nhất thời hai bên chỉ không ngừng thăm dò lẫn nhau, chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đột nhiên, một tiếng gầm phá vỡ thinh không yên lặng, thế rồi một gã ma đồ trần như nhộng toàn thân màu đen tím lao vào miếu đường, trên tay cầm một hồ lô cực lớn. Dưới thân hắn vung vẩy cự căn cũng màu đen tín, to lớn gân guốc không tưởng tượng nổi, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bốn vị tiên đạo nữ cường giả mới vừa từ phát tình dâm thái thoát ra, khí thế hung tợn tựa hồ như không thể ngăn cản.

Thấy ma đồ kia lao tới, Thu Mặc Ly nãy giờ một mức không lên tiếp liền tuốt kiếm sải bước chặn đường, ra hiệu cho Tô Anh Trần mang theo những người kia chạy trốn. Tô Anh Trần ngọc thủ vung lên, một đạo thần phong cuốn lấy năm người còn lại lăng không bay ra, ý muốn đột phá vòng vây trốn khỏi tiên sơn.

Thu Mặc Ly nheo mắt đánh giá ma đồ trước mặt. Nàng hiện tại vẫn bày ra một bộ dáng trang nghiêm đoan chính, trường kỳ cấm dục. Trong mắt nàng ngoại trừ tràn ngập cao ngạo, còn mang theo một ánh nhìn cực độ chán ghét, nàng đối với tu tiên giả sa ngã vào ma đạo luôn luôn là ghét cay ghét đắng, gặp được liền giết. Ngoài ra còn có một tia khinh thường, bởi nàng quan sát một chút liền phát hiện ma đồ trước mặt tu vi cũng chỉ là đến Kim Tiên Cảnh mà thôi, so với mình Huyền Thánh Cảnh đại viên mãn thấp hơn không biết bao nhiêu giai, quả thực chẳng khác nào sâu kiến, bóp chết hắn so với bóp chết một con rệp còn đơn giản. Nàng dự tính cầm chân là toàn bộ năm vị Đại Ma Quân kia a, gã ma đồ này chẳng qua chỉ là một chút cản trở ven đường.

Thế nhưng đúng lúc này, hồ lô trong tay hắn bỗng xuất động. Dâm ma chi khí màu hồng so với lúc trước còn đậm đặc hơn trong nháy mắt phụt ra, bao trùm toàn bộ thân thể nữ kiếm khách, ý đồ ăn mòn tiên nguyên thần trí của nàng. Thu Mặc Ly bị dâm ma chi khí nồng đậm đến cực điểm đánh úp thì không khỏi chấn động. Cỗ dâm khí này quả thật là cường hoành vô cùng, khiến hai núm vú cùng hột le nàng trong nháy mắt cương lên, hai đoàn cự nhũ trắng như tuyết ép căng vào đạo bào màu vàng, cặp mông đầy đặn dâm mỹ cũng lắc lư qua lại, trong miệng không ngừng thở dốc.

“Ư ư… Chỉ là… điêu trùng tiểu kỹ mà thôi…”

Thu Mặc Ly nghiến răng, hiệu lực của Mê Tình Hồ Lô đúng là làm cho nàng bất ngờ, nhưng trong thâm tâm vẫn không cho rằng tu vi kém cỏi của đối phương sẽ làm nên trò trống gì được. Nàng bấm niệm pháp quyết, phi kiếm tấn công ma đồ!

Thanh phi kiếm này của nàng tên là Địa Tiêu Kiếm, mặc dù so với thần binh như Kinh Lôi Tử Điện Đao còn kém xa không biết bao nhiêu, nhưng tại Ly Hỏa đại thế giới cũng là uy chấn vạn dặm. Kiếm này có được tiên lực cường hoành của Nham Thần Hoàng, một kích chém xuống có thể khiến đất rung núi chuyển, sơn hà vỡ vụn trong nháy mắt. Thanh kiếm này đi theo nàng mấy trăm năm, không biết chém giết qua bao nhiêu ma đồ.

Thu Mặc Ly dự định cấp tốc chém giết ma đồ trước mặt, sau đó chi viện Tô Anh Trần phá vây của các Ma Quân. Thời khắc Địa Tiêu Kiếm rút ra, nàng nhìn thấy gã ma đồ rõ ràng là có chút e ngại, nhưng trong tay vẫn cầm chặt hồ lô, bày ra bộ dạng sẵn sàng liều chết.

“Hừ! Chỉ là sâu kiến, cũng muốn toả hào quang? Xem bản điện dạy dỗ ngươi!”

Thu Mặc Ly môi hồng khẽ mở, từ trong miệng phun ra một câu giễu cợt, sau đó giơ ngón tay điểm một cái. Địa Tiêu Kiếm lăng không phóng đi, nhằm thẳng hướng ma đồ!

———————————————————————————————————————

Sau một lát…

———————————————————————————————————————

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch ————————!!

“Ah ah oh oh oh oh ưm ưm ah ah ah ❤️~~~~~~! Làm, làm sao… ư ư ư… lại có thể… như vậy… aaahh ah ah oh oh ah ah ❤️ Bản điện… ưm ưm ưm.… bản điện… lại bị thứ sâu kiến này… ư ư ư… hãm hiếp…a a a a a ư ư oh oh ❤️~~~~~~”

Âm thanh làm tình ướt át liên tục vang lên tiếng trong tòa miếu, cùng với tiếng rên la vừa khuất nhục vừa dâm đãng không ngừng, như muốn hòa vào khung cảnh dâm loạn bên ngoài tiên sơn.

Thu Mặc Ly, điện chủ Nham Thần Điện, chấp pháp đại trưởng lão của Diệt Sinh Kiếm Phái, mới vừa rồi còn uy vũ hiên ngang, khí khái anh hùng hừng hực, hiện tại đang bị đè ngửa xuống sàn nhà. Gã ma đồ thân thể cường tráng không chút thương hoa tiếc ngọc đang banh háng nàng ra, hung hăng dập cự căn thô to liên hồi vào lồn nàng, khiến nàng quằn quại. Thu Mặc Ly không cách nào ngờ được một thân tu vi Huyền Thánh Cảnh đại viên mãn đứng trước hắn lại không cách nào phát huy công lực, Mê Tình Hồ Lô kích phát dâm khí đã nhập vào kinh mạch nàng, khiến nàng vừa tiến được một bước thì toàn thân bủn rủn, hạ thân phun ra dâm thủy tung tóe, trực tiếp ngã xuống. Hiện tại đạo bào màu vàng trên người nàng đều bị xé nát, mà Địa Tiêu Kiếm cũng mất khả năng điều khiển, cắm vào vách tường miếu hoang.