Chương 3: Quá khứ bên nhau

- ”Chào buổi sáng…” - Giọng Hilda cất lên trong lúc tôi đang ăn sáng. Do từ giờ đến tuần sau không cần đi học nữa mà chỉ đợi nước phân loại hiện Class lên thôi nên sáng nay tôi cũng thư thả dậy trễ. Hilda thì vẫn như thói quen, kể cả cuối tuần không phải đi học cô ấy cũng thường qua nhà tôi chơi từ sáng sớm. Giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng vẫn xen chút cảm giác ngại ngùng từ chuyện hôm qua

- “Ah ukm… chào buổi sáng” - tôi ráng nuốt nốt cái bánh rồi trả lời

- “Ông không cần phải nuốt vội vậy đâu, nghẹn bây giờ” - Hilda lên tiếng lo lắng, cô ấy cũng nhanh chóng rót 1 ly nước trên bàn đưa cho tôi. Từ xưa đến nay cô ấy vẫn luôn là người biết quan tâm đến người khác nhỉ

- “ukm… nước phân loại Class của ông… thế nào rồi” - Hilda mặt hơi ửng đỏ khi nhìn xuống lọ nước phân loại Class đang đeo trên cổ tôi - nay đã chuyển sang màu vàng nhạt.

- “Tui nghĩ là cũng ổn thôi, lượng nước cũng không mất đi nhiều lắm, hì hì” - tôi cười rồi giơ lọ nước ra cho Hilda. Thật sự thì từ tối qua tới giờ đôi lúc tôi vẫn ngửi thấy một mùi hoa hồng thơm thoang thoảng từ lọ nước, và đương nhiên là tôi không có ý định kể suy nghĩ này cho Hilda.

- “Tui… xin lỗi.. Hôm qua đã không mang giấy chùi còn bắt ông phải…” - Hilda lí nhí không nói hết câu. Sau đó, cả 2 đứa nhìn nhau đỏ mặt rồi chìm vào im lặng

- “Etou… ukm… tuần sau bà muốn nhận Class gì vậy” - Tôi quyết định đổi chủ đề để thay đổi bầu không khí

- “tui luôn muốn làm một Sage hay Priest để đi giúp đỡ mọi người, ” - Hilda bỗng trở nên hào hứng, từ nhỏ cô ấy đã luôn muốn sau này được làm một Class nào đó thể giúp đỡ mọi người

- “mà, vì gia đình tui toàn làm mộc thôi nên cũng có thể tui thành thợ gỗ cũng nên” - ánh mắt Hilda chùng nhẹ xuống và thở dài, nhưng sau đó cô ấy lại vui vẻ trở lại - “mà kệ, nếu thành thợ gỗ thì tui có thể giúp đỡ gia đình này, rồi cùng nhau xây cầu cho mọi người, hay là tui sẽ tạo nên những món đồ chơi bằng gỗ thật dễ thương cho trẻ em” - Hilda vừa nói vừa cười tít mắt

- “bà mà tạo được món nào dễ thương á?, đồ bà tạo ra chỉ thích hợp để trang trí Halloween thôi” - tôi châm chọc, nhưng thật vậy, tuy luôn rất nữ tính, vẽ đẹp, viết cũng đẹp, nhưng Hilda chưa bao giờ có thể tạo ra thứ gì bằng gỗ ra hồn, dù cô ấy luôn cố gắng giúp đỡ gia đình khi có thời gian

- “Ông không tin tui ah.., ba tui luôn bảo tui có năng khiếu đấy” - Hilda phồng má

- “Tin thế nào được, bà có nhìn lại cái chén cơm bằng gỗ bà làm cho tui không” - tôi chỉ vào cái chén trên kệ, nó là món quà sinh nhật Hilda tặng tôi năm 8 tuổi, cô ấy bảo sẽ tự tay làm cho tôi một chén cơm bằng gỗ. Nhưng kết quả thì … nó lại bè ra thành giống chén thức ăn cho chó hơn.

- “Tại ông bảo ông muốn một cái chén to để có thể đựng nhiều thức ăn nên cái chén mới ra vậy đó chứ, giờ còn đổ lỗi tui” - Hilda vừa phồng má vừa xài 2 tay đánh nhẹ nhẹ vào lưng tôi. Chúng tôi cười nói và cùng nhau nhớ lại ngày hôm đó

.

.

.

Hôm đó là sinh nhật tôi, buổi chiều sau khi đi học về tôi nhanh chóng lên phòng để mở quà mà sáng giờ bạn bè đã tặng mình trên lớp, nào là quyển vở, cây bút, cục gôm… khoan

- “sao chả có món nào mình thích vậy…” - tôi thở dài - cái tôi mong muốn là con mô hình anh hùng ở trên phố hôm nọ cơ… Hôm nọ khi xem TV tôi đã thấy quảng cáo đó, mô hình của vị anh hùng huyền thoại của vương quốc, đi kèm là rất nhiều loại kiếm của anh ấy. Thế nhưng khi xin gia đình cho mua thì ba mẹ bắt tôi phải chọn, 1 là đi ăn tối trên phố ở một nhà hàng sang trọng, 2 là mua mô hình đó. Đương nhiên với tâm hồn của một đứa trẻ 8 tuổi thì ai cũng có thể đoán được tôi chọn gì, thế nên hiện tại tôi đang ở nhà một mình, còn ba mẹ đã lên phố từ trưa để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi.

- “Aheruuuuu!!” - Tiếng gọi quen thuộc của Hilda từ dưới nhà, phải rồi, nhỏ là người duy nhất chưa tặng tôi quà, vì nhỏ hứa sẽ làm cho tôi cái chén bằng gỗ đẹp nhất (mặc dù tôi cũng không hứng thú với món quà nào khác trừ mô hình anh hùng). Hôm nay ba mẹ Hilda cũng lên phố từ trưa cùng nhà tôi, tối nay cả 2 nhà sẽ ăn tối cùng nhau.

Tôi chạy ra mở cửa cho Hilda và nhận món quà. Món quà được cô ấy bọc cẩn thận bằng lá, và nhìn đôi tay đầy vết xước của cô ây tôi cũng đủ hiểu cô ấy đã dồn rất nhiều công sức vào món quà này

- “mở đi.. Mở đi” - đôi mắt Hilda lấp lánh. Thực lòng thì dù cái chén có ra sao tôi cũng định bụng sẽ khen thôi, Hilda đã mất công cả tuần nay không qua chơi chỉ để hoàn thiện cái chén này mà…

- “Hilda… sao nhìn nó như chén thức ăn cho chó vậy…” - vị hình dạng giống thật nên tôi hỏi lại một cách vô tư

- “Ư… tại ông bảo ông muốn một cái chén to mà…vậy là ông không thích nó hả” - đôi mắt Hilda bắt đầu ngân ngấn nước mắt.

- “Ơ… không… ý tui làm… tui thích lắm, bà làm đúng ý tui rồi đấy” - tôi sợ nếu chê thêm 1 lời nào thì Hilda sẽ khóc mất

- “Thật sao, tui vui lắm, ông phải ăn bằng cái chén này mỗi ngày đấy” - Hilda cười tít mắt. *mình phải ăn bằng cái chén đồ ăn cho chó này mỗi ngày ư* tôi thầm nghĩ trong rùng mình.

- “Cảm… cảm ơn bà nhé… à mà hay là giờ vẫn còn sớm, hay là chúng mình còn chơi trò chơi đi” - tôi phải chuyển chủ đề nhanh để tránh phải hứa với Hilda sẽ ăn bằng chén này mỗi ngày

- “Cũng được, mà trò gì…” - Hilda nghiêng đầu tò mò.

- “Hay mình chơi trò giả làm cún đi, chúng mình mỗi người sẽ phải lần lượt làm cún cho nhau, như trò giả làm bác sĩ ấy” - sau khi nói xong tôi mới nhận ra mình buột miệng, tại cái chén tôi đang cầm giống đồ ăn cho chó quá

- “Cũng hay đó, vậy hôm này sinh nhật ông nên tui sẽ làm cún trước nhé” - Hilda hình như không để ý tôi vừa mới chê thẳng cái chén gỗ cô ấy làm là chén cho chó ăn, đã thế còn xung phong làm cún trước nữa chứ, dễ thương thật~!

- “vậy thì… Cún đưa đầu đây anh xoa nào” - Sau khi suy nghĩ về 1 mệnh lệnh không quá đáng thì tôi thấy vầy là hợp lý. Hilda cũng ngoan ngoãn nghiêng đầu cho tôi xoa, ôi mái tóc màu xanh nước biển thật mềm mượt làm sao, rồi 2 má của Hilda nữa, sao lại mềm như Mochi thế này.

- “ư hơi đau đó..” - Hilda thỏ thẻ làm tôi bỏ tay ra ngay

- “vậy giờ là mệnh lệnh tiếp theo” - “ăn gian, ông mới ra lệnh rồi, giờ đến lượt tui chứ” - Hilda lên tiếng phản đối

- “Thôi mà, hôm nay sinh nhật nên cho tui thêm 1 mệnh lệnh nữa đi, rồi sau lượt này là bà ra lệnh hết luôn” - tôi thuyết phục Hilda. Nghe cũng xuôi xuôi nên cô ấy cũng gật đầu

- “sủa lên anh nghe nào” -Đang lúc cao hứng nên tôi ra lệnh ngay

- “Này ông đừng có mà…” - Hilda tính phản đối nhưng khi nhìn ánh mắt xin xỏ của tôi thì lại thôi

- ”au.. Au” - Tiếng Hilda sủa nghe giống tiếng chó con hay mèo con nhiều hơn là tôi phì cười

- “Ông cười cái gì, mà thôi giờ đến lượt tui ra lệnh” - Hilda dõng dạc nói - “tui muốn dắt chó đi dạo, lấy cái dây quấn quanh cổ đi”

Cô nàng muốn trả đũa việc tôi bắt cô nàng sủa đây mà, thôi thì chiều ý nàng, tôi lấy đại cọng dây gói đồ quấn quanh cổ rồi đưa cho cô ấy. Thế là tôi đi trước bằng 4 chân, cô nàng đi bộ theo sau và cứ thế chúng tôi đi quanh vườn. Thế nhưng càng đi tôi càng nghe thấy tiếng Hilda thở dốc, chắc cô nàng mệt, tôi tính quay lại rồi đứng lên nghỉ thì Hilda lên tiếng:

- “đứng bằng 2 chân nào” - Tôi toan đứng dậy thì nhìn vào ánh mắt của Hilda, nó hơi khác với đôi mắt màu đỏ Ruby của nhỏ bạn tôi thông thường, có cảm giác như ánh mắt của 1 cô chủ thực thụ. Thế là tôi quỳ, thẳng người lên mà cong 2 tay trước ngực như những chú chó tập đứng bằng 2 chân

- “thè lưỡi ra và thở” - tôi cũng bắt đầu hơi sợ nhưng cũng làm theo, tôi thở hổn hển 1 phần là làm theo lệnh, 1 phần tôi mệt vì đi vòng quanh sân nãy giờt. Hilda bắt đầu xoa đầu tôi như 1 con chó thật.

Xong cô ấy cởi chiếc giày của mình rồi chìa ra trước mặt tôi

- ”chó ngoan nhặt chiếc giày này mang về cho chị” - Nói rồi Hilda ném chiếc giày đi cùng một giọng nói và ánh mắt uy quyền, tôi đứng lên tính chạy lại chỗ chiếc giày thì Hilda lên tiếng

- “Chó ai lại chạy 2 chân” - thế là tôi bò bằng bốn chân, đến chỗ chiếc giày tôi toan dùng tay nhặt về thì “Chó phải ngoạm giày về chứ” - Thế là tôi đành dùng miệng ngậm chiếc giày mang về cho Hilda. Đến nơi cô ấy còn xoa đầu khen tôi như chó thật.

- “liếm chân chủ nhân” - *Hả?* - tôi tính lên tiếng nhưng một lần nữa bị ánh mắt chủ nhân của Hilda kìm lại, thế là tôi lặng lẽ cúi xuống liếm từng ngón chân đang đạp lên cỏ của Hilda.

“Róc rách… Róc rách” - Tôi ngước lên thì thầy Hilda đang đổ nước vào trong cái chén cô ấy tặng tôi khi nãy rồi đặt xuống trước mặt tôi

- “Nãy giờ chạy ngoài sân chó của chị khát rồi phải không, uống đi, liếm như một con chó nào” - giọng nói uy quyền của Hilda lại phát huy tác dụng, tôi ngoan ngoãn thè lưỡi vào tô nước và liếm láp, sau vài lần liễm thì bổng “tỏm” - Hilda nhét luôn bàn chân khi nãy vào chén nước tôi đang uống

- ”ta muốn rửa chân thôi, tiếp tục uống đi” - tôi tiếp tục vừa uống nước vừa liếm chân Hilda

Sau khi liếm chân cho Hilda sạch sẽ thì cô ấy bỗng để ý phần căng cứng ở giữa 2 chân tôi

-” thiệt tình, bị hạ xuống làm chó như thế mà ông cũng căng cứng được, ông thích làm chó phải không” - Hilda vừa nói vừa dùng bàn chân tôi vừa liếm đạp lên chỗ căng cứng của tôi

- “tui… tui” - “tui thế nào, nói rõ ra” - Hilda vẫn dùng giọng của chủ nhân, càng nói cô nàng càng chà sát chân lên hạ bộ của tôi nhanh hơn

- “Tui muốn được hạ thấp bởi Hilda” - “nghe chưa rõ, nói to thêm nữa” - tiếng của tôi lại bị Hilda át mất

- “Tui muốn được làm chó của Hildaaaaa” - tôi la lớn rồi ôm lấy chân của Hilda liếm phần đùi trong 1 cách ngoan ngoãn như một con chó đã thuần phục

- “hì hì… nhớ nhé, lần sau mà ông còn chọc giận tui nữa là tui cho ông làm chó tiếp” - Hilda quay lại với giọng nhỏ nhẹ ngày thường.

.

.

.

Quay trở lại với hiện tại, sau khi tám chuyện trên trời dưới bể thì cũng đã đến lúc Hilda phải về

- “Ông nhớ dậy đúng giờ hôm phân loại Class đấy, bye bye” - Hida cười tươi vẫy tay ra về, trong lòng tôi thì tự nhủ liệu tôi còn được ở cùng cô bạn xinh đẹp này đến bao giờ

- “Có khi 2 đứa 1 đứa làm nông 1 đứa làm mộc sống cùng nhau đến hết đời cũng không tệ đâu nhỉ” - tôi tự thủ thỉ rồi tự đỏ mặt