Chương 15: Tiêu Tiêu xoắn xuýt.

Đầu chương: Đa tạ thổ hào Khiêm Trần đã donate.Đa tạ 100000k đề cử.

Cảm ơn các ngươi rất nhìu ♥️♥️♥️

-------

Tiêu Tiều nhìn cảnh cha mình bị hành hạ không khỏi run rẩy, trái tim nhỏ bé của nàng đập liên hồi, khuân mặt nhỏ bé tái nhợt không thôi. Nàng sợ hãi, ngay lúc này nàng thật sự sợ hãi. Nàng muốn chạy trốn, nhưng ngay khi nàng vừa quay người chạy đi thì Dược Trần đã sớm cảm nhận được sự hiện diện của nàng liền vứt bỏ lại Huân Nhi đã sớm phê pha mà đuổi theo.

Huân Nhi cảm nhận hắn biến mất không khỏi hụt hẫng, nàng liền biết bản thân không thể so sánh với Tiêu Tiêu. Nhưng ít ta bây giờ nàng được ở với hắn thế là đủ rồi !

Nhìn qua Tiêu Viêm, Viêm Đế cao ngạo lúc này đã thổ huyết đến ngất đi rồi, thậm chí gợn sóng tu vi cũng hỗn loạn không chịu được, chứng tỏ tâm hắn rất loạn, khiến tu vi vô tận rớt xuống chỉ sợ chẳng mấy sẽ rớt thành phàm nhân thôi. Bỗng nàng có chút thương cảm đối với hắn, nhưng nàng không phải nữ nhân ngu ngốc.

Thả ra Tiêu Viêm chẳng khác nào thả một con thú điên cả, nó sẽ không biết ơn mà sẽ quay lại cắn chết ngươi, nhất là Tiêu Viêm này tư chất tu luyện không phải dạng bình thường.

Nàng đứng dậy, bế theo Thải Lân vẫn đang bất tỉnh đi, bỏ lại Tiêu Viêm đang "ngất". Chỉ là ngay khi hai nàng đi mất Tiêu Viêm mở mắt, trong mắt phun ra hắc diễm hắn thử dùng nó đốt đi không gian chói buộc thế nhưng không có chút tác dụng. Hắn không thể ngờ được một người bình thường ôn hoà chẳng mấy khi tu luyện như Dược lão lại có tu vi khinh khủng như vậy, đây là Đại Thiên thế giới a, vậy mà bị hắn bẻ gãy không gian giam cầm lại hắn.

Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần để hắn thoát được thì hắn nhất định có thể vượt qua Dược lão !

____

Tiêu Tiêu vốn đang chạy trốn liền cảm nhận được một lực vô hình hút ngược nàng lại, sau đó một vòng tay lạnh lẽo ôm lấy nàng. Nhất thời cơ thể một trận cứng ngắc. Bên tai âm thanh của nam nhân kia như ác ma từ vực sâu truyền vào tai nàng.

-Tại sao lại chạy trốn ?

Cơ thể nàng run rẩy, nàng muốn nói nhưng vì sợ hãi cả cơ thể như đông cứng, bản năng nói cho nàng lúc này không lên nói gì cả, không được phép nói !

Thấy nàng không nói gì, hơn nữa cơ thể cũng cứng ngắc hắn không khỏi cười khổ. Được nha, bản thân hành hạ cha mẹ nàng, nàng không sợ mới là quái sự đâu. Hắn tìm một cái chòi nghỉ. Bế nàng cũng ngồi xuống, trên người xua đi cái lạnh mà dần ấm lên.

Tiêu Tiêu cả người vẫn cứng ngắc trong lòng hắn.

-Sợ sao ?

Mãi một lúc sau mới thấy Tiêu Tiêu đáp lại.

-Đúng !

Hắn cũng không bất ngờ làm gì, chỉ là tay bất giác xiết chặt nàng hơn. Nhưng là làm cũng làm rồi, hắn có thể làm khác nhưng như vậy thì không vui. Mà lại nói, với quyền năng bây giờ, hắn cũng không lo lắng tiểu oa nhi này có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn !

-Ngươi có thể sợ ! Nhưng nhất quyết không thể trốn! Bởi vì ngươi trốn không được! Ta chiều chuộng ngươi nhưng không đồng nghĩa với việc ngươi có thể tùy hứng!

Tiêu Tiêu cả người dù được hắn sưởi ấm nhưng vẫn rùng mình, bản năng vẫn réo liên hồi vì nàng vẫn chưa hề thoát đi nguy hiểm. Cảm nhận một bàn tay ấm áp luồn qua vạt áo, bản năng để nàng cản lại nó, bản tay nhỏ bé cứng ngắc cầm lại tay hắn.

-Làm sao ? Không muốn ?

-Ta...ta... Đây là bên ngoài !

Tiêu Tiêu dù sao là một tiểu nha đầu, ở ngoài trời tuyên dâm vẫn là nàng không cách nào tiếp nhận, chỉ là Dược lão lúc này đang uy hiếp nàng, hắn lần này sẽ không chiều chuộng nàng.

Bàn tay cưỡng ép tiến vào áo nàng, luồn qua áo yếm bắt lấy một bên vú non nớt kia. Lực đạo cũng rất lớn làm Tiêu Tiêu nhíu chặt lông mi, khuân mặt tỏ rõ sự khó chịu, nhưng miệng cũng không dám kêu đau. Nàng cũng rõ ràng, đây có lẽ đây là của hắn uy hiếp đối với nàng. Lên cũng không dám phản kháng nữa mà để hắn tùy ý.

Thấy nàng đã không phản kháng hắn cũng buông lỏng tay, chuyển qua nhẹ nhàng xoa bóp. Môi hắn ở cổ nàng vừa tham lam hít lấy hương thơm xử nữ của nàng vừa mơn trớn làn da mịn màng của nàng. Trong cả Đại Thiên Thế Giới này có lẽ cũng chỉ có nàng để cho hắn có một chút dịu dàng hiếm có này mà thôi.

-Vì sao là ta ? Vì sao lại là gia đình của ta ?

Tiêu Tiêu cuối cùng không thể nhịn nói ra, nước mắt của nàng rơi ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, có hạt qua cổ áo rơi vào tay hắn. Như một điểm bỏng rát, đi tận tim hắn, nhưng mặt hắn vẫn như thường.

- Vì ta không có múc đích tồn tại, lên ta muốn thử xem làm ác nhân có gì vui. Không thể không nói, rất vui, rất sảng khoái.

Sau khi hắn nói, chỉ thấy một quyền mang theo lửa đậm vào mặt hắn, nhưng... Không hề gây ra chút sát thương nào cho hắn được cả, thậm chí tóc hắn cũng không nhúc nhích tí nào.

-Ác ma, ngươi chính là ác ma.

Mặc kệ bản năng, mặc kệ sợ hãi, lúc này Tiêu Tiêu điên cuồng tung ra quyền thẳng vào mặt vào cổ vào ngực của Dược lão. Mà hắn cũng không nổi giận, chỉ ôm lấy eo nàng mặc kệ nàng đánh, dù sao hắn cũng không tổn thương chút nào.

-Tại sao ngươi không chết đi, tên khốn khiếp này, con mẹ ngươi, ta địt mẹ ngươi a....

Chứng kiến cha mẹ, a di, bị hắn hành hạ như thế, hơn nữa cũng chỉ là một nha đầu mà thôi, không điên cuồng cũng khó nói. Tiêu Tiêu tuyệt vọng buông thõng hai tay khóc rống lên, gia đình nàng cuối cùng là bị nam nhân này phá hủy, mà nàng dù phẫn nộ, dù sợ hãi cũng đều không thể làm gì hắn cả, một chút cũng không. Tuyệt vọng để nàng lúc này không thể kiềm chế mà khóc rống. Cuối cùng khóc mệt nàng cũng lả đi, Dược lão mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng cũng rất rối loạn.

Thật mâu thuẫn, một bên là khoái cảm để hắn không dễ buông bỏ, một bên là tiểu nha đầu làm hắn không thể buông bỏ. Chỉ là nếu kế hoạch thành công thì có lẽ tiểu nha đầu kia cũng dễ nói đi ! Nha cũng mặc kệ với quyên năng của hắn dù nàng muốn điên cũng điên không được, muốn chết thì lại càng không.

Bế nàng về thư phòng của hắn. Sau đó đi về đại điện, lúc này Tiêu Viêm cũng không có giả bộ cái gì ngất. Dù sao giả bộ cũng không qua được mắt của tên kia.

Hai sư đồ cuối cùng cũng đối mặt nhau. Tiêu Viêm hai mắt sưng huyết, trên người vẫn là một đám tinh dịch cũng âm dịch nhớt nháp, dù sao cơ thể bị trói buộc cũng không thể làm gì !

-Ngươi không thể nào là sư phụ được !

Hắn khàn khàn nói.

-Ha ha Tiểu Tử đến vi sư cũng không dám nhận thì ngươi thật sự không nên xưng đồ đệ của ta !

-Ha ha ha ta thật hối hận, hối hận năm xưa vì ngươi đấu tranh, vì ngươi tái tạo lại cơ thể, lại là sau đó phi thăng đón ngươi lên Đại Thiên Thế Giới !

Dược Trần cười càng lớn, cười đến có chút trêu tức nhìn Tiêu Viêm.

-Ngươi, cùng toàn bộ thành tựu của ngươi đều là từ ta bắt đầu, nếu không có ta ha ha ngươi có lẽ đi đến cao nhất cũng chỉ là con kiến, gia tộc thì bị Lam Vân Tông, bị Cổ tộc diệt, vợ ngươi ? Ha ha tiểu xà có khi còn không vượt qua thiến kiếp chết hoặc bị kẻ khác thu làn thua sủng, chính là Huân Nhi tiểu nha đầu cũng sẽ bị gia tốc ép cưới người khác ha ha ha con mẹ nó nói lại ngươi không có ta haha đơn giản thảm con mẹ nó thảm đến cười chết ta...

Dược lão từng lời nhường Tiêu Viêm khó chịu tột cùng. Vì đơn giản sự thật chính là như vậy, hắn tư chất có tốt nữa tư chất ngày ấy cũng vượt bất quá Lạp Nan Yên Nhiên, bị từ hôn cũng là sự đã định, các việc sau đó... Đơn giản liền là mơ tưởng ! Mà Dược lão đào tạo được hắn cái này... Chẳng lẽ không tạo ra cái khác Tiêu Viêm sao ? Câu trả lời là có, thậm chí 10 cái cũng được !

-Mà thôi mà thôi ha hả, bây giờ ngươi cũng thảm khà khà chỉ là sắp tới còn thảm hơn !

Tiêu Viêm rùng mình, nội tâm rung lên sự sợ hãi tột cùng.

-Ngươi... Ngươi muốn làm gì ?

-Ha ha ha ...

Một bàn tay đánh ra, một tiếng thét như heo bị cắt tiết vang khắp Vô Tận Hoả Vực !

Dược lão cũng sách theo đã chết lặng Tiêu Viêm rời khỏi Hoả Vực. Huân Nhi nhìn theo hai người không khỏi thở dài. Thật là không thoát được bàn tay của tên kia à nha ! Nàng cũng đạt được hắn chuyền âm, đi coi trừng Tiêu Tiêu, không muốn để nàng tỉnh lại chạy trốn !

Dược lão đi đâu ? Lầu xanh a còn có thể đi đâu ? Hắn mang theo bị dính Âm Dương Nghịch Hành Chưởng đi thấp kém nhất lầu xanh, nơi này liền là tạp nham nhất kĩ viện. Loại người nào cũng sẽ có !

Việc sau đó ? Đơn giản tà ác đáng sợ biến thái đến nỗi ta đây đều không muốn kể nhưng mà thôi vì các ngươi khụ khụ ta kể a....

Nhưng là chap sau hahaha chờ đi 12 h đêm nhớ !

To be continue...