Chương 19: Nón nô Tiêu Viêm..

Tiêu Viêm lúc này thống khổ không thể tả lết ra khỏi nhà thổ, toàn thân nàng lúc này toàn là vết hôn cùng tinh dịch nhớp nháp. Cơ thể đã bị hoá trở lại là nữ nhân, trên người cũng đã khoác lên y phục rộng thùng thình của một tên đại hán. Hai tay nàng toàn là máu, nếu ai đó vào trong nhà thổ sẽ thấy cảnh tượng vô cùng kinh dị, khắp nơi là chân tay bị xé rách, đầu lâu lăn lốc, nội tạng bị tung toé khắp nơi, có ruột của một tên vắt cả lên xà ngang,... Nói chung kinh dị vô cùng.Nàng hai mắt đẫm lệ, giờ phút này nội tâm nàng đau đớn, khinh bỉ chính bản thân mình. Trong giây phút được cởi trói ấy... Nàng có cơ hội giết đi dược lão, thế nhưng nàng đã làm gì cơ chứ ? Hưng phấn trước cảnh con gái mình bị kẻ thù lăng nhục, lại còn bắn ra ? Quá con mẹ nó biến thái a. Lại thêm câu nói lúc ấy của Tiêu Tiêu làm cho Tiêu Viêm thật không ngóc đầu lên nổi.

Đường đường là Viêm Đế cường giả một phương vậy mà...vậy mà...

-Aaaaaaaaaaaaaaa ta hận aaaaaa....

Tiêu Viêm gầm rú như một con thú, dị hoả trong cơ thể như một cơn sóng thần tràn ra, quét sách mọi thứ trong chu vi vạn dạm, hàng tỷ nhân mạng của khu ổ chuột chết cháy, cảnh tượng những đứa trẻ đang vui chơi bị dị hoả quét qua chỉ chơ lại nhưng khối bạch cốt, rồi bạch cốt cũng hoá thành tro bụi, người chồng đang mừng dỡ cầm miếng thịt về nhà trên môi còn nụ cười mong chờ vợ con hạnh phúc phút chốc đã hoá thành cát bụi... Giờ phút này thấy rõ nhân mạng cỡ nào yếu đuối, cỡ nào phụ thuộc, cỡ nào bi thương.

Mà Viêm Đế lúc này cũng không có để ý, hắn lúc này đã gần như hoá ma, dị hoả cũng bùng lên càng dữ dội, tu vi từng khúc từng khúc hồi phục, thậm chí càng thêm mạnh hơn....

Ở một nơi khác, Tiêu Tiêu mặt đỏ ửng núp tròn lồng ngực của Dược lão. Nàng lúc này xấu hổ không dám nhìn người, đơn giản quá mất mặt a. Trước mặt phụ thân bị người chơi đến bắn đầy mặt của phụ thân oa...cmn...

Dược lão thì ánh mắt hơi loé loé nhìn phía xa, bàn tay thì vẫn vân vê bờ mông nhỏ kia.

-Này, ngươi không mệt sao ?

Tiêu Tiêu rất hiếu kì, một người dù là tu vi cao đến đâu tình dục vẫn phải có hạn mức chứ nhỉ ? Mà nhìn người này... Đơn giản thận vô cực a !

-Ha hả tiểu nha đầu không cần lo, ta đảm bảo đủ cho ba mẹ con các ngươi ăn mãi không hết.

-Má chán ghét ngươi !

Tiêu Tiêu đơn giản liền là không sợ Dược Lão, nàng biết với nàng hắn nhưng là vô cùng thương tiếc a, thậm chí lần trước cũng chỉ là do lo lắng nàng bỏ chạy mới...

Khụ không nói, nói đến lại thấy nứng, hai chân không tự chủ kẹp lại, ở khe lồn một ít nước đã dỉ ra. Bị Dược lão để ý thấy không khỏi sắc tâm lại nổi. Bàn tay bóp vú nàng.

-A đau a, không cho bóp !

Tiêu Tiêu bị tập kích giật nẩy mình, co ro ôm thành một khối.

-Ha hả miệng còn không trung thực bằng cơ thể ! Bên dưới này đã ướt này !

Hắn đưa tay sờ vào tiết khố khiên sàng mặt đỏ bừng, nhưng cũng không ngăn lại. Quả thật...có chút muốn !

-T...Ta ...ta... Mồ kệ ngươi !

Muốn vãn hồi chút mặt mũi nhưng là bị hắn sờ một chút liền như đê vỡ, thật là muốn từ cái độ cao này nhảy một cái chết luôn cho xong a.

-Ha ha ha, thật không nghĩ tới a tiểu la lị của ta a.

Hắn bế nàng lên, quay lại bay về phía ánh lửa cuối chân trời.

-A ? Ngươi đi đâu ? Không về hoả vực sao ?

-Nha, ko đi phụ thân ngươi thật muốn treo, mà lại...

Hắn nhìn nàng, miệng nhúc nhích.

-Ta đây muốn hắn triệt để nô hoá.

-A ?

Tiêu Tiêu phút chốc mặt lại trắng. Nàng sao có thể ko biết ? Hắn đây là biết phụ thân mặt tối sau muốn phụ thân triệt triệt để để sa đoạ nha.

-Nhưng là... Không thể vì ta sao?

Tiêu Tiêu có chút ủy khuất túm lấy tay hắn.

- Ta sẽ theo ngươi đi bất cứ đâu, chỉ hai ta thôi, bỏ đi hết được không, tha cho cha, tha cho a di... Tha cho mẹ !

Dược lão cơ thể bỗng cứng đờ. Chỉ trong một sát la hắn vậy mà thật muốn xách nàng thật sự đi sống như vậy. Nhưng là... Hắn nhìn lại bản thân, có lẽ chút ấy không thể thoả mãn hắn.

Hắn ôm lấy Tiêu Tiêu.

-Ta xin lỗi... Không thể...

-Chẳng lẽ ngươi không phải là yêu ta ?

Tiêu Tiêu đánh bạo tung ra bạo kích.

Dược lão quả thật bị bạo kích đánh choáng váng. Khoé mắt càng là run rẩy.

-Ta nói yêu ngươi sao ?

-A...

Tiêu Tiêu như không thể tin nhìn Dược Lão. Qua thời gian này nàng rõ ràng cảm nhận được hắn tình cảm. Vì sao lúc này liền không ?

-Thì đúng. Ta yêu ngươi, nhưng ta cũng yêu cảm giác bây giờ. Tiểu nha đầu, tình yêu đơn giản không thoả mãn được ta.

Hắn thật sâu ôm lấy nàng, Tiêu Tiêu thì lúc này như ủy khuật thật lớn, vậy mà thút thít khóc, làm cho Dược lão một trận khó chịu. Dừng lại nói.

-Vì cái gì khóc ?

Tiêu Tiêu cũng không biết, không biết vì cái gì vừa rồi hắn nói như vậy làm nàng cảm nhận một trận ủy khuất thật lớn. Vùng vằng thoát khỏi Dược lão tay, nàng vừa khóc vừa bay trở lại Hoả Vực.

-Ngươi cút, ta không muốn thấy ngươi !

Nàng hét lớn rồi biến thành bản thể một con rắn nhỏ bay đi. Dược lão thì khó chịu đứng nơi đó, bàn tay lắm thành quyền, phân ra phân thân để nó đuổi theo tiểu nha đầu. Hắn đâu, còn có việc....

....

To be continue

Ở đây ra giải thích : Dược lão tu vi thông thiên, cảm nhận vô tận tuế nguyệt, chưởng không quyền năng thông thiên sớm đã đi qua người thường không cách nào biết được sự kiện. Để cho hắn đối với tất cả mọi thứ mất đi hứng thú, nhưng chỉ có đi làm ác nhân đường như trên để cho hắn cảm nhân thoả mãn, vô tận thoả mãn biến thái, cho lên nói hắn căn bản không thể nào chỉ vì tình yêu với Tiêu Tiêu lấp đầy khoảng chống kia được. Đây là căn bệnh tâm lí thường thấy ở người già, trông mọi thứ rất nhạt, dễ nghĩ đền cái chết cùng muốn chết sớm đi.

P/s: vote 10 sao diii mà 😶.