Chương 1.1: Mở Đầu

“Đau quá …” Lâm Kiến chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cả đầu óc giống như một đống hồ tương ngốn ngang. Trong lúc Lâm Kiến còn đang chinh chiến trong Summoner’s Rift, hắn bỗng bị một lực kéo mạnh mẽ hút vào trong một trùng động hư không, chung quanh tất cả đều là những hạt căn bản vụn màu tím. Hắn cảm giác như thân thể không tồn tại, chỉ có một sự mơ màng không hiểu truyền khắp toàn thân, ý thức cũng dần trở nên mờ mịt.

Trong mông lung, hắn dường như nhìn thấy Twisted Fate trong trò chơi – Tobias. Hắn đang đứng trong một sòng bài đông đúc, cởi chiếc mũ rộng vành trên đầu một cách bảnh bao, và nở một nụ cười chào quý ông lịch thiệp. Và đối diện với thần thái ung dung đó là một quý tộc dường như đã sắp bùng nổ lửa giận, lão giơ ngón tay run rẩy chỉ vào tên du dân của Dòng Sông Lớn: “Bắt nó lại cho ta, ta phải tự tay chặt tay gã!” Theo lời của quý tộc này, đám tay đấm đằng sau hắn ta lao lên và tràn tới Tobias.

“Không không không, quý ngài Campost, như vậy là không nên đâu.” Tobias dang hai tay, để tay trái ra sau lưng, tay phải tung chiếc túi da rắn đựng Hexgold giấu trong túi áo, tư thái tiêu sái dửng dưng nói không nên lời: “Chơi mà không thua thì còn gì gọi là đánh bạc nữa.”

“Trước mặt ta chưa từng có ai dám gian dối!” Compost tức tối đẩy ngã cái bàn trước mặt: “Mà ngươi! Không chỉ ngang nhiên ăn gian, mà còn dám cả gan tố cáo ta! Ngươi không chỉ khiêu khích ta, quyền uy của Nam tước Campost Broken Shield, mà còn dám vũ nhục chỉ số thông minh của ta! Hôm nay, ta chặt tay ngươi, rồi treo nó lên cửa của quán rượu Ánh Sáng Nhạt như một chiêu bài!”

“Thật có lỗi, hôm nay là ngày may mắn của ta.” Tobias ném ra ba lá bài vạn năng, chuẩn xác lao vút tới khuôn mặt ba tay đấm trước mặt. Những lá bài được truyền sức mạnh của Cổ Ngữ bùng phát những dao động năng lượng mạnh mẽ, đánh bật tất cả những tay đấm xuống đất.

“Tay của ta đối với ta phải quan trọng hơn nhiều so với Hexgold đó, nên là ta không tính giao cho ngươi đâu.” Nhìn càng lúc càng nhiều tay đấm dũng mãnh tràn vào trong sòng bạc từ ngoài cửa, khóe miệng Tobias nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, vung mạnh cánh tay trái vẫn để sau lưng lên, hào quang lóng lánh của những lá bài xoay tròn tốc độ cao xung quanh Tobias, tụ khí xoáy cường liệt khiến những tay đấm xung quanh không thể nào tiếp cận.

“Mày! Mày! Thằng khốn khiếp! ~” Campost gầm lên, nâng cao chiếc bàn đã ngã đổ một bên ném mạnh về phía Tobias.

“Bành” một tiếng, cái bàn bị đập nát thành nhiều mảnh, mùn cưa vương khắp không trung. Mọi người đều vô thức đưa tay bảo vệ mắt. khi bụi tan đi, đã không còn thấy Tobias đâu nữa, chỉ còn một lá bài trên mặt đất như để chứng tỏ những chuyện vừa xảy ra không phải là mơ.

“Chết tiệt! Phát bố lệnh truy nã! Ai có thể mang đầu hắn tới cho ta, ta sẵn sàng đưa ra 50.000 Hexgold!” Sự im lặng một thoáng của sòng bạc đã bị tiếng gầm khàn khàn của Campost phá đi.

Mọi thứ trước mắt đều rất chân thật, Lâm Kiến cảm thấy hoàn toàn không hiểu nổi tình huống trước mắt là cái gì. Ta là ai? Ta ở đâu? Trong nhà của ta có bao nhiêu con trâu? Nhưng, trước khi kịp nghĩ nhiều, hắn liền cảm thấy trong đầu hắn chợt tiến vào một tư tưởng mới!

“Ngươi là ai?!” Một thanh âm vang lên trong đầu của Lâm Kiến, mặc dù không biết nguồn gốc thanh âm ở đâu, nhưng rõ ràng như thế, Lâm Kiến thoáng cái đã phân biệt ra được là giọng nói của Tobias vừa rồi. Trong giọng điệu cố gắng duy trì sự bình tĩnh đó là ẩn ẩn một chút bối rối và sốt ruột.

Dựa theo tình huống bình thường, sau khi thi triển Định Mệnh, Tobias sẽ từ không gian truyền tống trận được cấu trúc từ những lá bài dịch chuyển đến vị trí đã lưu lại ký hiệu trước đó. Nhưng mà lần mở không gian truyền tống trận này, hắn lại bị một sức mạnh không thể giải thích mang tới một nơi kỳ lạ: bốn phía là một vùng huyễn quang, hắn hoàn toàn không cảm giác được thực thể của mình tồn tại, chỉ có ý thức của bản thân là dường như không được sắp đặt trong một mảnh hư vô.

“Ngươi là Tobias?” Lâm Kiến tự hỏi một chút, quyết định hỏi ngược lại, mọi chuyện xảy ra bây giờ đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn, hắn cảm thấy tốt hơn hết là không nên lộ ra quá nhiều thông tin của bản thân.

“Ngươi biết tên của ta?” Trong giọng nói của Tobias mang theo một chút ngạc nhiên, Lâm Kiến thậm chí có thể cảm giác được anh ta đã buông xuống một chút cảnh giác. Cứ như vậy, chắc có thể trích xuất được một số thông tin hữu ích từ miệng Tobias.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Hiện tại ta đang ở đâu?” Tobias hiển nhiên không phải bông hoa sen trong trắng, trước khi xác nhận địch ta, hắn không có khả năng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Lâm Kiến có chút không biết nên lựa lời sao. Không nói tới chuyện hắn là ai chính hắn cũng không biết, vấn đề là hắn cũng không biết đây là cái chỗ quỷ quái nào a! Chẳng lẽ lại bảo bản thân đang chơi Liên Minh Huyền Thoại thì bị kéo vào trong không gian này à? Ngươi hỏi Liên Minh Huyền Thoại là cái gì? Đó là một trò chơi, ngươi chỉ là một nhân vật bên trong, ta vừa mới sử dụng ngươi thu được 4 cái vinh danh đó …

“Chỉ có quỷ mới đi tin cái lời đó … Hơn nữa … Ta chỉ là một nhân vật trò chơi trong thế giới của ngươi?” Lâm Kiến có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hoang đường của Tobias khi mình nói vậy.

“Không định nói à?” Giọng Tobias vẫn trầm ổn, nhưng Lâm Kiến có thể lờ mờ cảm giác được bầu không khí vây quanh đang trở nên khẩn trương, một dấu vết của thứ gì đó dường như đang dần thấm vào trong tâm trí hắn, mỗi lần tiếp xúc vào đều sẽ mang lại một cảm giác như bị điện giật.