Chương 1.4: Mở Đầu

Bản thân không ngờ nhất thời bất cẩn, bị kẻ lợi dụng! Dù cho có giả vờ ưu nhã đến đâu, bản chất của Vel’Koz vẫn là một sinh vật hư không, khi khuôn mặt chính mình bị một con bọ nhỏ bé “búng”, nó đã không còn cách nào duy trì phong thái quý ông thường thấy nữa!

“Tưởng có thể trốn thoát được bằng cách phá hủy cổng dịch chuyển ư?” Vel’Koz giận dữ rít gào: “Ta chỉ cần một giây để giết con bọ nhà ngươi!”

Kèm theo sự sụp đổ của cổng dịch chuyển, cơ thể của Vel’Koz đã bắt đầu khó duy trì được trong cả giới diện này, nhưng không phụ lòng là nhân vật cấp boss trong hư không, kèm theo tiếng rít gào giận dữ của Con Mắt Hư Không, chung quanh Tobias xuất hiện một không gian vặn vẹo màu tím. Cho dù Tobias cố gắng phá mở phong tỏa, nhưng dù tấn công như thế nào, không gian vặn vẹo đều không một chút dao động.

“Nhưng ngươi đã thành công chọc giận Chúa tể Vel’Koz thông minh nhất hư không này.” Con mắt của Vel’Koz di động hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ta phải hấp thu linh hồn của ngươi và cất chứa nó vào trong kho báu của ta như một bộ sưu tập.” Không gian vặn vẹo bắt đầu bốc lên sương khói màu tím, chậm rãi hội tụ tại đầu nhọn xúc tu của Vel’Koz.

“Uh … Đây là … Cái gì!” Tobias quá sợ hãi, anh ta chỉ cảm thấy một sức mạnh khó thể kháng cự đang thấm vào trong cơ thể, để linh hồn hắn từng chút một bị rút ra. Trực giác cho hắn biết, nếu thật sự bị Vel’Koz hoàn thành rút linh hồn, bản thân sẽ chết chắc, một chút cơ hội xoay chuyển đều không có.

“Đừng … Có đùa. Tao sẽ không để mày thành công đâu!” Tobias nghiến răng, bắt đầu thúc đẩy toàn bộ sức mạnh Cổ Ngữ trong cơ thể, cho dù là tự hủy diệt cũng tốt hơn là chết trong sự bất lực này.

“Nè, đừng tự thay người khác quyết định chứ!” Ngay tại giờ phút này, giọng nói của Lâm Kiến đột ngột vang lên. Trong trận chiến vừa rồi, hắn một mực âm thầm cảm nhận việc Tobias sử dụng cơ thể mình. Ngay trong lúc Con mắt đung rút linh hồn ra, Lâm Kiến đột nhiên phát hiện, so với sự thống khổ không chịu nổi của Tobias, bản thân lại không hề có cảm giác gì! Có lẽ rút linh hồn chỉ có thể có hiệu quả với một linh hồn, và trong sự tình cờ đã chọn Tobias đã cạn kiệt vận may nghiêm trọng trong hôm nay!

Phát hiện Tobias có dự định ngọc đá cùng tan, Lâm Kiến lập tức nhảy ra kéo chân sau. Tự chơi tự chịu, bị rút linh hồn là ngươi chứ không phải ta, ngươi lại còn muốn dùng cơ thể ta tự bạo nữa, ngươi sao lại ngây thơ như vậy? Lại nói trở lại, cho dù không chết, ta còn phải đi tranh đoạt quyền khống chế cơ thể với ngươi nữa à? Nhìn xem ngươi vừa rồi điêu luyện bao nhiêu, làm không tốt lão tử liền biến thành cái hiện trạng của ngươi bây giờ, đến lúc đó tự dưng lại phải đi chui rúc trong não hải của bản thân, làm Dược lão à? Thay vào đó, còn không bằng là …

“Bye bye!” Lâm Kiến bắt đầu tranh quyền khống chế cơ thể với Tobias, dựa vào chính là phương pháp khống chế cơ thể mà hắn mới cảm nhận vừa rồi.

Vốn đây đã không phải cơ thể của bản thân, hơn nữa sức mạnh rút linh hồn lại lại quá tàn độc, chút sức phản kháng của Tobias cũng chỉ công dã tràng.

“Không! Đừng như vậy! Tôi vừa mới cứu cậu mà!” Tobias liều mình vùng vẫy, tuyệt vọng hô hoán: “Tôi sẽ trả cơ thể lại cho cậu! Tôi thề đó! Tôi có thể cho cậu tất cả của tôi! Nguyện trung thành vì cậu! Xin cậu đừng như vậy!”

“Thật sự?” Lâm Kiến đột nhiên ngừng tranh giành thân thể, hỏi một cách chững chạc đường hoàng.

“Đương nhiên rồi, tôi thề với nhà tiên tri toàn năng của du dân Dòng Sông Lớn, tôi sẽ giữ lời của mình cho dù thế nào đi nữa! Tôi …” Tinh thần Tobias buông lỏng, bắt đầu phát huy kỹ xảo múa lưỡi dẻo như hoàng của mình. Nhưng Lâm Kiến hoàn toàn không chơi bài theo lẽ thường, trước khi Thần bài kịp nói thêm gì, hắn bất ngờ phối hợp với sức mạnh rút linh hồn và đẩy Tobias ra khỏi cơ thể.

“Đáng chết … Tao nguyền rủa mày! Tao …” Dư âm Tobias vặn xoắn, rất nhanh đã bị một ánh sáng tím của Vel’Koz rút đi.

“Thật là một linh hồn sung mãn oán hận!” Con mắt to của Vel’Koz cuối cùng cũng lộ một ý cười thỏa mãn, thỏa mãn với chiến lợi phẩm của mình: “Ta sẽ đưa ngươi … Hả?” Con mắt to của Vel’Koz gần như lồi ra. Sau khi chiết xuất linh hồn, nhân loại này không ngờ vẫn còn sống và đang quẫy đạp!

“Một thể xác, hai linh hồn à … Thật thú vị!” Con mắt quái không hổ có kiến thức rộng lớn, rất nhanh đã nhận ra tình huống có thể xảy ra: “Một chuyện thú vị như thế, không thể bỏ sót nó được!” Nhưng sự sụp đổ của cổng dịch chuyển đã đến gần hồi kết, nếu nó không rời đi, cơ thể của nó cũng không thể thừa nhận được tình trạng chia cắt hai không gian. Nó chủ động ngắt bỏ một chiếc xúc tu và quấn chặt lấy tay trái của Lâm Kiến, nơi vừa mới trải qua chùm sáng phân tích bắn trúng, để lại dấu ấn thuộc về Vel’Koz.

“Đừng căng thẳng thế, đây là một món quà nhỏ của ta dành cho ngươi, ngươi sẽ rất thích đó.” Làm xong chuyện, Con Mắt Hư Không cuối cùng cũng dần tan biến trong trùng động: “Chờ nhé, ta sẽ đến tìm ngươi sớm thôi …”



“Chị Vi, ở đây có người bị ngất nè!” Trong mơ hồ, Lâm Kiến dường như nghe được một giọng nói trong trẻo từ xa vọng lại.