Chương 3: Đi học xa nhà

1424 Chữ Cài Đặt
Mấy ngày hè không phải đi học nên tôi toàn nướng bánh ở trên giường, mặc cho mẹ tôi gọi dậy ăn sáng, tôi vẫn nướng đến khi khét mới thôi. Mẹ tôi ngán ngẩm:

-Lo mà tập dậy sớm đi, ở nhà có mẹ gọi còn không muốn dậy, sau này lên đó ở một mình, trễ học thì sao.

-Mẹ yên tâm đi, vô năm học nó khác mà, với lại con đem theo đồng hồ báo thức là được.

Nhìn bộ dạng vừa ngái ngủ, vừa trả lời của tôi, mẹ tôi có vẻ không tin tưởng cho lắm.

Hôm nay tôi lại dậy sớm, có lẽ vì bồn chồn nên ngủ không được. Nhìn lên đồng hồ thì mới 5h hơn xíu. Thằng Huy bên cạnh tôi còn đang ngủ, nói chính xác hơn là còn đang ôm tôi ngủ, một tay nó ôm tôi, một chân nó gác lên người tôi, nó ôm chặt đến nổi tôi còn cảm nhận được con cu của nó cạ vào tay tôi. Thằng này xác như trâu, ôm như này ai chịu nổi. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay chân nó ra, sợ nó tỉnh dậy, rồi bước xuống giường. Nó vẫn ngủ như chết, đêm qua chắc thức khuya dữ lắm.

Thấy tôi dậy sớm, mẹ tôi ngạc nhiên lắm, kiểu mắt chữ A, mồm chữ O nhìn tôi:

-Hôm nay chắc có mưa Tú ạ.

-Mẹ cứ chọc con hoài, dậy sớm còn chuẩn bị đi nữa chứ.

-Mẹ nấu sẵn đồ ăn sáng rồi đấy, rửa mặt hâm lại rồi kêu thằng Huy dậy ăn cùng. Hôm nay mẹ bận nên không đưa con đi được, tự bắt xe đi nhé, mẹ nhờ bác Năm tìm phòng giúp con rồi đấy, mai mẹ lên mua thêm đồ sau.

-Dạ con biết rồi.

Tôi đánh răng, rửa mặt xong thì thằng Huy vẫn còn ngáy khò khò. Vô phòng gọi nó 3 4 tiếng, nó vẫn không dậy. Thằng này phải dùng biện pháp mạnh với nó thôi. Tôi vỗ vào đùi nó cái bốp, thằng Huy giật bắn mình dậy.

-Thằng quỷ, làm gì á mày.

-Tao kêu nãy giờ không dậy, phải dùng biện pháp mạnh với mày.

-Thì giờ dậy nè.

-Dậy lẹ rồi ra ăn sáng, tí còn chở tao ra trạm xe.

Thằng Huy đứng dậy ngáp ngủ. Thằng này đi ngủ không bao giờ mặc sịp chỉ mặc mỗi cái quần đá banh, sịp nó còn quăng trên cây phơi đồ của tôi. Sáng sớm con cu nó chào cờ, nên quần nó bị độn nguyên một đống, chĩa ra phía trước.

-Cu mày to như gì á, chọc muốn rách quần rồi kìa, mặc đồ đàng hoàng rồi ra nha mày, coi chừng con em tao thấy.-Tôi chọc nó.

-Thấy thì sao đâu, có phải khoe chứ mày.

-Tao bẽ cho gãy chứ ở đó mà khoe nha mày.

-Cứng lắm, mày bẽ không nổi đâu.-Thằng Huy cười hề hề, tay nó bóp bóp cu, ra bộ cứng lắm, nó lại giở cái giọng với cái mặt đểu của nó ra.

-Mày liệu hồn.

Thằng Huy nói chơi thế chứ mặt nó không dày như vậy, tôi hâm cháo xong thì nó đã mặc quần áo đàng hoàng rồi. Hai thằng ngồi húp cháo rột rột. Tôi ăn được 2 bát thì dừng, gần đi nên trong lòng hơi nôn, ăn không vô được.

-Mày ăn đi, còn nhiều lắm, tao vô phòng soạn đồ để đi.

-Ừ, tao ăn nốt 2 bát nữa thôi.

Tôi xách đồ ra thì thằng Huy vừa húp hết bác thứ 4, thằng này ăn như heo thật, hèn chi xác nó như xác voi. Tôi đợi nó ăn thêm 1 bát nữa rồi 2 thằng mới đi.

Thằng Huy chở tôi ra trạm xe, gần tới nơi thì có xe chạy qua, tôi với nó bắt không kịp.

-Mày ăn cho nhiều vô, nhịn bát cuối là bắt được xe này rồi thấy chưa.

Tôi chọc nhưng thằng Huy tưởng thật, nó gãi gãi đầu, ra vẻ hối hận lắm:

-Tao có biết đâu, tao còn đói mà.

Nhìn mặt nó ngu ngu mà tội ghê, bình thường nó hay cục súc với tôi nhưng tôi mà hét lên thì nó cũng sợ ra mặt. Tôi cười:

-Tao đùa đấy, đâu có gấp gì đâu, ngồi chờ xe nói chuyện xíu cũng được.

Xe bus chỗ tôi chỉ có một xe duy nhất, không nhiều số, nhiều tuyến như SG. Cứ mỗi 30p là lại có một xe. Bảo ngồi nói chuyện chứ tôi lại im re như tối qua, thằng Huy cũng không nói gì, hai thằng ngồi đấy nhìn xe chạy ngoài đường. Hôm nay 30p hình như nhanh hơn bình thường, ngồi một tí thì có xe từ xa gần tới rồi. Tôi đứng dậy, xốc Balo lên vai:

-Tao đi đây, khi nào rảnh tao về.

-Ừ, học cho giỏi nha mày, rảnh về chơi với tao.

-Ừ, tao biết rồi.

Thằng Huy ôm tôi, khi xe đến nó mới thả ra. Tôi bước lên xe, ngồi vào ghê rồi mở cửa nhìn ra nó, xe lăn bánh, nó vẫy tay chào tôi, tôi cũng vẫy lại. Tôi nhìn nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.

Tự nhiên thấy buồn kinh.

Xe chạy gần 2 tiếng thì tới nơi. Bước xuống xe tôi đã thấy Bác Năm chờ sẵn. Tôi chào bác rồi ngồi lên xe:

-Đi mệt không cháu.

-Dạ cũng bình thường bác.

-Ăn sáng gì chưa, bác chở đi ăn.

-Dạ con ăn ở nhà rồi.

-Ừ, giờ bác chở qua nhà trọ, bác tìm được phòng cho con rồi, cách trường con học cỡ 5 phút đi xe đạp, cũng gần nha bác lắm, có gì rảnh ghé qua bác chơi.

-Dạ con cảm ơn.

Thật ra ban đầu bác Năm có đề nghị cho tôi ở cùng gia đình bác. Mẹ tôi cũng muốn vậy, phần vì an tâm hơn, dễ quản lý, phần thì sợ tôi một mình không chăm sóc bản thân được. Tôi không chịu ngay. Tôi không thích ở cùng người quen, người ta bảo “xa thơm, gần thúi”, lâu lâu qua chơi thì được, ở cùng có khi lại gây mất lòng, không thoải mái cả 2 bên. Năn nỉ một hồi mẹ tôi cũng đồng ý.

Bác Năm chở tôi vào một dãy trọ trong hẽm, cỡ 10 phòng, một dãy 5 phòng. Phòng tôi là phòng cuối cùng, của một anh mới chuyển đi vào SG học. Bà chủ khu đó là một người khoảng hơn 50, hơi mập, khá khó tính, bà nói sơ cho tôi về nội quy khu trọ rồi giao cho tôi chìa khóa phòng. Phòng của tôi không rộng lắm, nhưng ở một mình thì thoải mái, có đầy đủ nhà vệ sinh riêng, bàn học, tủ đồ các thứ.

Nhận phòng xong tôi cất đồ rồi dọn dẹp sơ qua, phòng nhỏ nên không mất thời gian lắm, làm loáng cái là sạch. Dọn xong chả có gì làm, tôi nằm vật ra giường, phải chi giờ ở nhà thì tôi đã rủ thằng Huy đi chơi đâu đó rồi. Chiều hôm đó bác Năm mang qua cho tôi một chiếc xe đạp, của anh Vũ con trai bác, anh Vũ cũng là sinh viên rồi, không còn ở nhà nữa. Có xe tôi chạy loanh quanh để xem đường, coi đường tới trường cho quen. Khu tôi sống nhiều hẽm, ban đêm cũng không sáng sủa lắm nên bác Năm dặn tôi đi đâu nhớ về sớm, cẩn thận lại gặp bọn nghiện ngập.

Những phòng quanh tôi khá dễ thương, hầu hết là anh chị khóa trên, có phòng thì là vợ chồng mới cưới, bắt chuyện với họ cũng đỡ buồn.

Hôm sau mẹ tôi lên, chở tôi đi sắm vài thứ đồ đạc cần thiết, rồi đồ ăn để dành nữa. Mẹ tôi còn mua cho tôi một cái cục gạch để liên lạc (thời đó làm gì có smartphone, zalo như bây giờ, hồi năm tôi 12, thằng bạn có iPhone 3GS là cũng dữ dằn lắm rồi). Chiều hôm đó mẹ đi về. Tôi ghét nhất cảm giác đó, ở một nơi không có người thân thuộc, lâu lâu có người đến thăm rồi đi về, bịn rịn, quyến luyến lắm.

Vài hôm nữa là tôi nhập học rồi, hy vọng tôi sẽ có thêm nhiều bạn mới để bớt buồn, bớt nhớ nhà, nhớ thằng Huy.

HẾT CHAP 3