Chương 16: Hai tháng hẹn hò! (phần 3).

1671 Chữ Cài Đặt
* Tiếp tục:

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mang theo bao tiếng cười của đôi bạn trẻ. Họ vui vẻ khi cùng nhau tới trường, Vui vì mấy trò ngớ ngẩn của ‘tên’ Hoàng Long bày ra trong mấy buổi ‘ hẹn’- mấy cái trò ngớ ngẩn nhưng đâu kém phần lãng mạng, quả thật nó mang đậm chất riêng, 1 ‘đặc sản’ riêng của Hoàng Long.

………

Trước 1 căn hộ bình dân gần ngôi trường mà 2 nhân vật chính của chúng ta đang học có 1 cậu thanh niên mang vẻ đẹp thanh tú đang đứng. Thỉnh thoảng cậu ta nhìn chiếc đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn vào cái cửa phòng trước mặt.

– Haizzz…!! Làm gì mà lâu thế ko biết!?- Gia thịnh khẽ nhíu mày, khi vẫn chưa thấy cái người ở trong phòng đó vẫn chưa ra.

Cạch… cạch…- tiếng mở chốt cửa từ bên trong.

Rồi 1 cậu thanh niên với thân hình cao ráo đầy đặn từ bên trong cái căn hộ đó bước ra….

– Ớ?!!!… – cậu thanh niên có hơi ngạc nhiên khi thấy Thịnh nên đã buột miệng thốt ra 1 cậu “ớ..!” vô nghĩa.

– Còn đơ ở đó tới khi nào?! Đi thôi!

-….- Hoàng Long ko trả lời mà còn chạy ngược lại vào nhà lấy ra 1 chiếc 1.

– Ô?!! Ô để làm gì?! Trời hôm nay đâu có mưa!?- Thịnh ngạc nhiên hỏi

– Sắp có giông tới bây giờ!!!- Hoàng Long bình thản trả lời.

-……- Cậu… có ý gì?! Hả!!- Gia Thịnh gào lên, sừng sổ định tới tóm cổ áo Hoàng Long.

Hoàng Long như đoán được trước mà lẹ chân chạy vụt đi mang theo tiếng cười như trêu Gia Thịnh

– cậu… đứng lại!!!!!!!

Hai đứa lại đuổi nhau tới tận cổng trường mới thôi cái trò ‘ săn nhau’ trẻ con ấy.

– Nói! Mang theo ô là có dụng ý gì?!- Gia Thịnh vẫn còn tò mò có hỏi bằng được.

– Không có gì?! Chỉ là bình thường tui hay tới nhà cậu rủ cậu đi học, vậy mà hôm nay trở trời hay sao mà cậu…

– Hừm!! Chẳng lẽ ngày nào cậu cũng định bắt xe đi tới nhà tôi rủ tôi đi học, rồi lại bắt xe đi ngược tới trường à?!- Thịnh khẽ nhíu mày giả thích.

khịt.. khịt….!! – Hoàng Long giả bộ khịt khịt mũi.- cảm động quá, hôm nay có người biết thương cho cái túi tiền eo hẹp này của mình.!

– Hừm!!!……- Gia Thịnh lườm 1 cái.

……

Vào giờ nghỉ giải lao giữa buổi,

– Hoàng Long,…..!!- Gia Thịnh chủ động bước tới chỗ Hoàng Long, giọng ngập ngừng nói- …. Chiều này….. cậu…. có rảnh ko?!

– H.. hả?!!!!- Hoàng Long mở to mắt nhìn Gia Thịnh đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.- Cậu định rủ mình đi đâu à?!

– À ko có gì đâu! Chỉ là .. chiệu định rủ cậu tới…….

“ hừm thằng này hôm nay đúng là lạ thật mà… thường hầu như toàn mình chủ động rủ nó đi vậy mà hôm nay lại chủ động đến hỏi mình, đã vậy cái giọng ngậy ngừng e thẹn đó là sao!?!!!” Hoàng Long nhìn biểu hiện của nó mà trong đầu ko hỏi giấy lên suy nhĩ.

– Đi đâu cơ ?!- Hoàng Long cố gặn hỏi.

– Ừm…ờm… nếu ko đi thì thôi cũng đc- nó hơi ậm ờ nói.

– Không … không !!! nhất định chiều tới sẽ tới- Hoàng Long đâu có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có 1 này được.- Nhưng mà đi đâu mới được.

– ….. chiều tới là biết……..- nó quay người bỏ đi. Để lại cho Hoàng Long cái dấu hỏi to đùng trên mặt.

…..

Và khi buổi chiều đã đến….. tại công viên X.

– Gia Thịnh…..đợi có lâu ko??!- Hoang Long chạy từ đằng xa vẫy vẫy tay, chạy tớ chỗ Gia Thịnh đứng.

– Ukm… ko!!! Cũng vừa mới tới!

Được tầm 2-3 phút sau thì có 1 tốp bạn học cùng khối kéo đến:

– A! Hoàng Long! Cậu cũng tới hả?!- Lan Phương bước tới.

– Hửm?!….. các cậu tới đây làm gì?!- Hoàng Long ngạc nhiên khi thấy rất nhiều học sinh của khóa mình học tới.

– Đi làm tình nguyện!!!- 1 cậu học sinh nhanh nhảu trả lời.

– Hả!!!! Ko lẽ, ko lẽ….- Hoàng Long ngập ngừng nói rồi quay lại nhìn Gia Thịnh.

Gia Thịnh mỉ cười- Hoàng Long, chúng ta cùng đi thôi!!

– … ….. Ư….ừ….!- Hoàng Long có nặn miệng cười.

…………………

Chiều tối, bóng chiều tà mờ ảo chiếu xuống những con đường, trên vỉa hè có bóng của 2 chàng thanh niên đang đi bộ.

– Oa…a.a.a.a!! mệt quá!- Hoàng Long vươn vai than thở.- Gia Thịnh, cậu được lắm giám lừa tui! Cậu được lắm!

– Hừm?! ai lừa cậu?! Tôi đâu có ép cậu! Tôi cậu bảo là nếu ko đi thì thôi còn gì! Tự tới còn bảo ai lừa chứ?!

– Nhưng…… còn nhiều bài mình chưa nghiên đụng vào!

– Hử?! lúc sáng cậu nói đúng đó! Trời sắp có bão rồi!!!

– …….

– Vậy thì tối nay tui sẽ ở lại căn hộ của cậu vậy!!!

Hoàng Long sựng người lại, nhìn cái dáng người cao gầy phía trước, cậu mỉm cười – Ừ….!!!!!!! Yeahhhhhhhhhhhhh!

– Tối quá rồi! lại còn giờ cao điểm nữa, ko đi chợ được òi!- Gia Thịnh nói

– Vậy ghé qua quán nào đó ăn đi!- Hoàng long cho ý kiến.

– … vậy cũng được!

……………

Tối, trong căc phòng ngủ của Hoàng Long, có hai người con trai đang ngồi dưới sàn và xung quanh thì bày 1 đống sách…..

– Hừm. tài liệu câu này có ở đây này!- Gia Thịnh mở 1 quấn sách ra, chỉ vào đó- cậu tự đọc rồi nghiên cứu có gì ko hiểu thì cứ hỏi!

– ừm………!

5 phút…. 10 phút….. 15 phút…..30 phút đã trôi qua…………..

– Êu! Bộ đánh vần hay sao mà đọc lâu vậy!

– ưm..ưm.ưm- Hoàng Long ậm ờ, vẫn gián mắt vào quyển sách mà suy nghĩ…

– đã bảo có gì ko hiểu thì cứ hỏi mà!

– ừm…. đợi tý sắp ra rồi!

– cứ đợi ông thế này chắc 1h sáng con mới được đi mất!

….. Gia thịnh chán nản……. nằm luôn xuống sàn, cầm điện thoại chơi game, lướt face……….. lại 15 phút nữa trôi đi. Hoàng Long vẫn chưa xong.

– Xong chưa?!

– Sắp rồi!!!!

Gia Thịnh ngồi bật dậy, cậu ngồi chống cằm ngắm Hoàng Long đang làm bài. Cái gương mặt ấy khi tập chung làm việc trông khá cương nghị, đã lâu rồi Gia Thịnh không ‘ngắm’ Hoàng Long theo kiểu này, chích xác là cực lâu rồi và chính xác hơn là cũng phải 2 năm rồi. 1 dòng suy nghĩ ấy thoáng qua gợi lại cái lần nó đi học nhóm nhà Hoàng Long 2 năm trước, khi đó nó cũng đã thấy cái gương mặt kia khi đang tập chung nó ‘người lớn’, ‘ nghiêm nghị’ như thế nào……

Gia Thịnh hơi giật mình khi nhớ lại cái chuyện đó vào 2 năm trước, và giật mình khi nhận ra mình vừa nhìn hắn- người khiến nó như bây giờ, với 1 ánh mắt chứa nhiều sự yêu mến- thứ đáng nhẽ ra đã hết từ lâu, thứ mà trong những ngày sống gần hắn bây giờ là Giả Tạo.

Ngồi thẳng lưng lại, Gia Thịnh cất lời nói:

– Hoàng Long này…..!

– Hửm?!

– Còn nhớ vụ các cược lần trước không?!

– Ừm… sao?! Giờ nghĩ ra việc cho mình rồi à?!

– Ukm!!!!…..

– Quân tử đã chơi thì phải giữ lời, cậu cứ nói đi.!

– Tôi muốn… cậu bất kể khi nào, ở đâu, xung quang chúng ta có ai đi nữa, thì tôi muốn cậu xưng hô với tôi là: “ Anh- Em”.

– …….- Hoàng Long mở to mắt, mặt đầy ngạc nhiên mà nhìn Gia Thịnh, rồi nó cũng hơi cúi xuống mắt hơi đảo mà suy nghĩ.

Nói thật trừ khi Hoàng Long chêu đùa với thì nó mới xưng hô là ‘ anh- em’, hay tự nhận Gia Thịnh là ‘vợ’ nó, hoặc khi chỉ có 2 đứa hay hai đứa đang trong lúc ‘…’ thì Long mới xưng hô như vậy, còn trước mặt bạn bè hay có người khác xung quanh Hoàng Long vẫn xưng hô với nó như 1 người bạn bình thường, chỉ có chỗ khác thường là Long hay bắm theo, nói chuyện cười đùa với Thịnh nhiều hơn bất cứ đứa bạn nó thôi.

– Chuyện này……..- Hoàng Long lại ngước nhìn nó.

– …..- Gia Thịnh không nói, chờ hắn trả lời, mặt ko 1 cảm xúc.

– ………Đ.. được! vậy cũng được!!- Hoàng Long hơi gợm trả lời nó.

– ừm, cứ vậy kể từ bây giờ nhé!- Gia Thịnh nói, nhưng trong mắt nó có chút thoáng qua của sự tức giận, khinh bỉ….

“ Hừm…. tôi biết, tối biết quá rõ anh mà, anh vẫn ko thay đổi được cái bản tính kiêu ngạo kia của mình, tự coi mình là trung tâm, tự nghĩ mình là Idol…. Hừm… để tôi xem khi trò chơi này kết thúc anh có còn đứng được trên cái mục vinh quang ảo tưởng của mình tự bày ra hay ko, hay là phải sống tỏng sự ghẻ lạnh như tôi trước đây?!!!!!”- Gia Thịnh suy nghĩ khi nhận được câu trả lời như vậy từ phía Hoàng Long.

——————