Chương 2: Khi bê đê muốn đấm vào mặt trai thẳng (1)

Môi trường quân đội, đặc biệt là quân nhân dự bị luôn mang đến những trải nghiệm đa dạng để mỗi cá thể ngày càng trưởng thành, cứng cáp về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Dù đã ở trong này được vài ngày nhưng thú thật tôi vẫn chưa có thể thích nghi hoàn toàn. May mắn thay, tôi được làm quen với một người bạn tốt bụng tên Thái. Thái là người dân tộc Khmer, làn da rám nắng, gương măt vuông vức chữ điền, cơ bắp rắn chắc vì thường hay lao động rất nặng nhọc, vất vả. Sở dĩ tôi và Thái nhanh chóng thân thiết là do tôi có thể nói cơ bản tiếng Khmer sau những lần được thằng Kha gõ đầu dạy. Phải cam đoan một điều rằng những người bạn người Khmer luôn mang đến cảm giác chân thành, dễ chịu. Hơn hết, cả Thái cũng như Kha, hai người họ chưa từng bao giờ tỏ ra xa cách hay phân biệt đối xử gì với tôi mặc dù bản thân tôi nhều lúc hơi quá nhẹ nhàng, nữ tính. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tôi cảm thấy môi trường mới này không còn quá đáng sợ như tôi vẫn tưởng.

Thế nhưng, không phải lính mới nào cũng nhìn tôi bằng con mắt thiện cảm. Tôi nghĩ chắc cái dây của mình không có tác dụng với những đứa âm binh này rồi. Bởi vì có một thằng tên Khoa, Trịnh Tuấn Khoa, nghe nói là đã tốt nghiệp đại học, con gia đình khá giả nên có một đám lính mới nịnh nọt kéo bè kéo phái theo hắn rồi coi khinh những người có học vấn thấp như bọn tôi.

Ừ, thì phải công nhận hắn đúng là công tử. Làn da trắng sáng, dáng vẻ cao ráo cùng gương mặt điển trai ấy đã khiến nhiều bà bóng dù đã cố gồng nhưng cũng bị đứt dây rồi chạy theo mà tán tỉnh hắn nườm nượp. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cực kỳ chán ghét cái bộ mặt của hắn. Vậy nên, mỗi lần đi ngang qua, dẫu biết rằng hắn đẹp trai đó, nếu nhìn một chút thì mình sẽ vui nhưng tôi vẫn cố làm cái mặt tỉnh bơ quay qua nói chuyện với Thái.

Thật ra, nói là nói vậy thôi, chứ tôi vẫn nghĩ sợi dây này có tác dụng hẳn hòi vì kể từ khi tôi vào đây thì vẫn chưa có ai kiếm chuyện. Nhưng chắc ông trời biết suy nghĩ này của tôi nên tai ương bắt dầu ập xuống. Bây giờ, mỗi lần tôi ăn xong, đi ngang qua đám âm binh đi theo thằng Khoa thì lúc nào cũng thấy chúng đùa cợt nhả, thậm chí những hôm tôi còn nghe rõ ràng chúng đang nói xấu tôi là bóng lẽo cái. Khó nghe hơn là chúng bảo rằng tôi và Thái đang cặp bồ cặp bịch với nhau. Mỗi lần nghe xong là ngay lập tức máu dồn lên não, nhưng tôi cố gắng bình thường xem như không nghe thấy.